Soh

English: Realization and Experience and Non-Dual Experience from Different Perspectives


Kesedaran, Pengalaman dan Pengalaman Tanpa-Keduaan dari Perspektif yang Berbeza

(Ditulis oleh PasserBy/Thusness pada tahun 2009)

AEN, anda telah menyiarkan beberapa artikel yang sangat menarik dan berkualiti tinggi di blog ini. Saya seronok membacanya serta kiriman-kiriman yang telah anda tulis di TheTaoBums dan forum anda. Sebenarnya daripada semua artikel terkini yang anda siarkan dalam 2 bulan lepas, saya paling suka ceramah yang diberikan oleh Rob Burbea tetapi entah bagaimana saya tidak mempunyai 'desakan serta-merta' untuk memberi komen sehinggalah artikel oleh Rupert ini muncul. Saya tidak tahu mengapa tetapi saya akan membiarkan desakan ini menulis dirinya sendiri. :)

Semasa membaca artikel-artikel ini, terdapat beberapa perkara yang terlintas di fikiran saya, jadi saya akan catatkannya dan menghuraikannya sepanjang jalan.

  1. Mengenai Pengalaman dan Kesedaran

  2. Mengenai Melepaskan

  3. Mengenai Kejahilan, Pemisahan dan Pembebasan

  4. Mengenai Pengalaman Tanpa-Keduaan, Kesedaran dan Anatta

  5. Mengenai Pengalaman dan Kesedaran

Komen oleh Soh: Juga lihat artikel berkaitan - Pengalaman/Sekilas Pandang/Pengenalan I AM lwn Kesedaran I AM (Kepastian tentang Kewujudan)

Salah satu respons langsung dan serta-merta yang saya dapat selepas membaca artikel oleh Rob Burbea dan Rupert ialah mereka terlepas satu perkara yang sangat dan paling penting apabila bercakap tentang Pengalaman Saksi Abadi -- iaitu Kesedaran. Mereka terlalu fokus pada pengalaman tetapi terlepas pandang tentang kesedaran. Sejujurnya saya tidak suka membuat perbezaan ini kerana saya juga melihat kesedaran sebagai satu bentuk pengalaman. Walau bagaimanapun, dalam kes khusus ini, ia nampaknya sesuai kerana ia dapat menggambarkan dengan lebih baik apa yang saya cuba sampaikan. Ia juga berkaitan dengan beberapa kali di mana anda menggambarkan kepada saya pengalaman kesedaran anda yang seperti ruang dan bertanya sama ada ia sepadan dengan pemahaman mendalam fasa satu Saksi Abadi. Walaupun pengalaman anda ada di sana, saya memberitahu anda 'tidak tepat' walaupun anda memberitahu saya bahawa anda dengan jelas mengalami rasa kehadiran yang murni.

Jadi apa yang kurang? Anda tidak kekurangan pengalaman, anda kekurangan kesedaran. Anda mungkin mempunyai sensasi nikmat atau perasaan kelapangan yang luas dan terbuka; anda mungkin mengalami keadaan tanpa konsep dan tanpa objek; anda mungkin mengalami kejelasan seperti cermin tetapi semua pengalaman ini bukanlah Kesedaran. Tidak ada 'eureka', tidak ada 'aha', tidak ada saat pencerahan segera dan intuitif bahawa anda memahami sesuatu yang tidak dapat dinafikan dan tidak dapat digoyahkan -- keyakinan yang begitu kuat sehingga tiada siapa, bahkan Buddha pun tidak dapat menggoyahkan anda daripada kesedaran ini kerana pengamal itu melihat hakikatnya dengan begitu jelas. Ia adalah pemahaman mendalam yang langsung dan tidak dapat digoyahkan tentang 'Anda'. Inilah kesedaran yang mesti dimiliki oleh seorang pengamal untuk mencapai satori Zen. Anda akan faham dengan jelas mengapa begitu sukar bagi para pengamal tersebut untuk melepaskan 'Keakuan' ini dan menerima doktrin anatta. Sebenarnya tidak ada pelepasan 'Saksi' ini, sebaliknya ia adalah pendalaman pemahaman untuk merangkumi sifat tanpa-keduaan, tanpa-asas dan saling berhubung fitrah kita yang bercahaya. Seperti yang dikatakan oleh Rob, "kekalkan pengalaman tetapi perhalusi pandangan".

Akhir sekali, kesedaran ini bukanlah penamat dengan sendirinya, ia adalah permulaan. Jika kita jujur dan tidak melebih-lebihkan dan terbawa-bawa oleh sekilas pandang awal ini, kita akan sedar bahawa kita tidak memperoleh pembebasan daripada kesedaran ini; sebaliknya kita lebih menderita selepas kesedaran ini. Walau bagaimanapun, ia adalah satu syarat yang kuat yang mendorong seorang pengamal untuk memulakan perjalanan rohani dalam mencari kebebasan sejati. :)

(Komen oleh Soh: sebab John Tan/Thusness berkata 'kita lebih menderita selepas kesedaran [I AM] ini' adalah kerana ketidakseimbangan tenaganya yang tercetus selepas I AM. Walau bagaimanapun, tempoh selepas kesedaran I AM adalah penuh nikmat dan kebanyakannya bebas masalah bagi saya, kerana saya mengelakkan perangkap atau amalan yang salah dengan berlatih mengikut petunjuk dan bimbingan John, yang telah saya tulis dalam bab ini. Lihat bab mengenai Petua tentang Ketidakseimbangan Tenaga dalam Menyedari Realiti: Panduan kepada Sifat Minda untuk butiran lanjut.).

  1. Mengenai Melepaskan

Sebelum meneruskan lebih lanjut, saya mesti berterima kasih kepada anda atas usaha gigih menaip keseluruhan ceramah oleh Rob Burbea dan menyediakan transkrip ini. Ia sememangnya berbaloi untuk dibaca berulang kali. Terdapat 3 perenggan tentang melepaskan dalam transkrip itu; saya akan menambah beberapa komen pada perenggan-perenggan ini.

Sekarang, satu kemungkinan adalah melalui pengembangan kepekaan, mengembangkan kewaspadaan dengan cara yang sangat tajam, kesedaran yang sangat fokus, kepekaan yang sangat cerah, sejenis kesedaran halus mikroskopik dan benar-benar menghalusi kewaspadaan seperti itu. Dan apa yang berlaku ialah realiti yang didedahkan kepada kita melalui lensa itu adalah realiti yang berubah dengan sangat cepat, pesat. Segalanya seperti piksel pada skrin yang berubah, seperti pasir yang jatuh di permukaan tasik, hanya berubah, berubah, berubah, timbul dan lenyap, timbul dan lenyap, termasuk dalam kesedaran itu. Jadi rasa kesedaran adalah detik-detik yang timbul dengan pesat, detik kesedaran, detik kesedaran, timbul dalam hubungan dengan sesuatu. Dan anda dapati ini sangat biasa dalam ulasan-ulasan kepada kanun Pali, ia juga ada sedikit dalam apa yang Buddha katakan, tetapi kebanyakannya dalam ulasan-ulasan. Tetapi sekali lagi, boleh menjadi sangat berguna jika seseorang boleh berkembang dengan cara itu hanya dari konsistensi kewaspadaan. Dalam hal itu apa yang dibawanya, melihat semua ketidakkekalan ini, tiada apa yang boleh dipegang. Segalanya hanya terlepas dari genggaman, seperti pasir di celah-celah jari, termasuk kesedaran, tidak boleh berpaut padanya. Jadi pelepasan berlaku dengan itu. Saya katakan secara teori, kerana sebenarnya kadang-kadang cara kerja itu tidak benar-benar membawa pelepasan, tetapi secara teori ia membawa pelepasan dan ia pastinya mempunyai potensi itu. Jadi itu satu lagi kemungkinan, dengan hasilnya.

Yang ketiga telah kita sentuh lebih lanjut dalam siri ceramah di sini, dan ia lebih kepada amalan dalam erti kata yang lebih terbuka – jadi kesedaran seolah-olah terbuka ke seluruh bidang pengalaman dan fenomena. Dan pembukaan amalan ini membawanya kepada rasa kesedaran sebagai sesuatu yang sangat luas. Terutamanya apabila kita bercakap sedikit tentang kesunyian. Kesedaran mula kelihatan sangat luas, besar, tak terbayangkan besarnya. Ini sebenarnya boleh dicapai melalui pelepasan. Jadi semakin kita melepaskan dalam amalan, semakin besar kemungkinan rasa kesedaran terbuka dengan cara yang sangat indah ini. Kesedaran yang sangat luas, bergantung pada pelepasan.

Dan bagaimana kita melepaskan? Kita boleh sama ada hanya fokus pada melepaskan, kita boleh fokus pada ketidakkekalan dan kemudian kita melepaskan, atau kita boleh fokus pada Anatta – bukan aku, bukan milikku. Itulah tiga cara klasik untuk melepaskan. Rasa kesedaran yang luas itu mungkin juga ditemui atau dicapai hanya dengan berlatih dengan cara yang merehatkan perhatian. Jadi biasanya kita memberi perhatian kepada objek ini dan objek itu, dan objek lain, dan objek lain. Tetapi sebenarnya merehatkan kecenderungan itu, dan lebih berminat pada ruang yang terbuka, daripada objek atau benda di dalam ruang itu. Dan kita katakan anda boleh berehat dalam Kesedaran, bukannya keluar dan melakukan sesuatu dengan objek, seseorang hanya berehat di dalam ruang Kesedaran yang mula terbuka itu. Ini adalah sesuatu yang boleh dilakukan dengan mata terbuka, atau dengan mata tertutup, sebenarnya sama sekali tidak relevan. Amalkannya dengan mata terbuka, amalkannya dengan mata tertutup.

Selain daripada Buddhisme, saya ingin menekankan bahawa kita tidak boleh sekali-kali memandang rendah seni 'melepaskan', ia akan segera terbukti sebagai usaha kita yang paling mencabar dalam hidup. Untuk 'melepaskan' selalunya memerlukan kebijaksanaan yang mendalam daripada melalui suka duka kehidupan dan walaupun dengan amalan seumur hidup, kita mungkin masih tidak dapat memahami keluasan dan kedalaman 'melepaskan'.

Pengalaman saya ialah sebelum timbulnya pemahaman mendalam tentang anatta dan sifat kekosongan semua fenomena, 'melepaskan' entah bagaimana berkaitan dengan tahap penderitaan. Sangat kerap, ramai di antara kita perlu melalui proses penderitaan yang hebat sebelum kita benar-benar boleh 'melepaskan'. Ia seolah-olah menjadi syarat pra-syarat untuk menimbulkan 'kesediaan' untuk 'melepaskan'. :)

Minda tidak tahu bagaimana untuk membebaskan dirinya sendiri.

Dengan melampaui batasannya sendiri ia mengalami pelepasan.

Dari kekeliruan yang mendalam ia melepaskan pengetahuan.

Dari penderitaan yang hebat datangnya pelepasan.

Dari keletihan yang sepenuhnya datangnya istirahat.

Semua ini berjalan dalam kitaran yang berulang tanpa henti,

Sehingga seseorang menyedari segalanya sememangnya sudah bebas,

Sebagai kejadian spontan dari sebelum permulaan.

~ Thusness

Rob mengaitkan amalan melihat ketidakkekalan dan anatta dalam fenomena fana dengan penyahidentifikasian dan pemisahan. Saya tidak bersetuju; saya akan memberikan pandangan dan komen saya di bahagian seterusnya.

  1. Mengenai Kejahilan, Pemisahan dan Pembebasan

Kebanyakan artikel yang anda siarkan baru-baru ini adalah mengenai pengalaman tanpa-keduaan dan kelapangan kesedaran yang luas dan terbuka. Nasihat saya adalah jangan terlalu condong kepada aspek pengalaman tanpa-keduaan semata-mata dan mengabaikan 'kejahilan', mempunyai pemahaman mendalam secara langsung tentang kejahilan adalah sama pentingnya. Bagi penganut faham tanpa-keduaan, Kehadiran meliputi di mana-mana tetapi ini juga benar untuk Kejahilan. Ia meliputi semua aspek pengalaman kita dan itu termasuk keadaan penyerapan yang mendalam atau keadaan tanpa-keduaan, tanpa-konsep, tanpa-objek. Jadi rasailah dengan mendalam kuasa membutakan 'kejahilan' yang menakjubkan, betapa latennya ia, bagaimana ia membentuk dan memesongkan realiti pengalaman. Saya tidak dapat mencari sebarang mantera ajaib yang lebih hipnotik daripada pandangan kita yang sedia ada dan dualistik.

Jika kita berlatih memerhati ketidakkekalan fenomena semasa 'mantera yang membutakan' itu masih kuat, tujuan amalan itu nampaknya beralih ke arah ketanpaminatan, penyahidentifikasian dan pemisahan. Malah ia agak baik walaupun difahami begitu tetapi ramai yang tidak boleh berhenti pada ketanpaminatan dan penyahidentifikasian dan berehat dalam kepuasan hakiki dalam keadaan tanpa-asas. Entah bagaimana mereka akan 'mencipta' keadaan kekal yang tidak berubah untuk berehat. 'Bukan diri, bukan milikku' kedengaran seolah-olah ada sesuatu yang 'Milikku atau Diri'. Saya lebih suka pengamal menganggap 'anatta' sebagai 'sama sekali tiada apa yang boleh dikatakan milikku atau diri'; walaupun begitu, kesedaran bahawa 'sama sekali tiada apa yang boleh dikatakan milikku atau diri' ini tidak seharusnya disalahfahamkan sebagai pemahaman mendalam pengalaman anatta (lihat Mengenai Anatta (Tanpa-Diri), Kekosongan, Maha dan Kesederhanaan, dan Kesempurnaan Spontan). Saya telah memberi penekanan yang lebih kuat pada aspek ini kerana dalam Buddhisme, tiada yang lebih penting daripada menimbulkan pemahaman mendalam tentang anatta dan asal-usul saling bergantungan kerana kebijaksanaan (khususnya kebijaksanaan prajna) yang membebaskan (memandangkan punca penderitaan adalah kejahilan). Jangan ambil mudah. :)

Walau bagaimanapun, perkembangan ini nampaknya tidak dapat dielakkan kerana minda dikuasai oleh kejahilan (kecenderungan dualistik dan sedia ada). Lebih menakjubkan lagi, minda boleh mereka-reka keadaan sedemikian dan berfikir bahawa ia adalah tempat berehat, nirvana. Inilah bahaya segala bahaya kerana seperti yang dikatakan oleh Rob, ia begitu indah dan sangat sesuai dengan model ideal minda yang sedia ada dan dualistik. Apabila seorang pengamal masuk ke dalamnya, sukar untuk melepaskannya.

Walau bagaimanapun jika pemahaman mendalam tentang anatta timbul dan kita mengkaji semula amalan memerhati fenomena, kita akan sedar bahawa pembebasan tidak memerlukan 'keadaan kekal atau diri/Diri sedemikian'. Kita hanya perlu melarutkan kejahilan dan ketidakkekalan bertukar menjadi membebaskan diri. Jadi apa yang kita buang ternyata menjadi matlamat utama kita dan sebab mengapa kita tidak dapat mencari pembebasan menjadi jelas -- kerana kita lari dari pembebasan; begitu juga, sebab mengapa kita menderita adalah kerana kita secara aktif mencari penderitaan. Inilah yang saya maksudkan dengan 2 perenggan berikut dalam forum anda:

"...nampaknya banyak usaha perlu dilakukan -- yang sebenarnya tidak begitu. Seluruh amalan itu ternyata menjadi proses membatalkan. Ia adalah proses memahami secara beransur-ansur cara kerja fitrah kita yang sejak awal lagi bebas tetapi dikaburi oleh rasa 'diri' yang sentiasa cuba memelihara, melindungi dan sentiasa terikat. Seluruh rasa diri adalah satu 'perbuatan'. Apa sahaja yang kita lakukan, positif atau negatif, masih lagi perbuatan. Pada akhirnya tidak ada pelepasan atau pembiaran, kerana sudah ada pelarutan dan kemunculan yang berterusan dan pelarutan dan kemunculan yang sentiasa ini ternyata membebaskan diri. Tanpa 'diri' atau 'Diri' ini, tidak ada 'perbuatan', hanya ada kemunculan spontan."

~ Thusness (sumber: Corak tanpa-keduaan dan karma)

"...Apabila seseorang tidak dapat melihat kebenaran fitrah kita, semua pelepasan tidak lebih daripada satu bentuk pegangan lain yang terselindung. Oleh itu tanpa 'pemahaman mendalam', tidak ada pelepasan.... ia adalah proses melihat yang lebih mendalam secara beransur-ansur. apabila ia dilihat, pelepasan itu adalah semula jadi. Anda tidak boleh memaksa diri anda untuk melepaskan diri... penyucian bagi saya sentiasa pemahaman mendalam ini... sifat tanpa-keduaan dan kekosongan...."

~ Thusness

Oleh itu, pemisahan serta-merta meletakkan kita dalam kedudukan dualisme dan itulah sebabnya saya tidak bersetuju dengan Rob. Jika pemahaman mendalam tentang anatta timbul, tidak ada pusat, tidak ada asas, tidak ada agen; hanya ada fenomena yang timbul secara bergantungan dan pengamal mesti dari pengalaman yang sangat jelas tentang kemunculan dan pelarutan ini serta-merta menimbulkan satu lagi pemahaman mendalam yang penting -- bahawa kilauan jelas yang timbul secara bergantungan ini adalah murni secara semula jadi dan membebaskan diri.

Akhir sekali, saya tidak mencadangkan bahawa terdapat urutan keutamaan yang pasti untuk merealisasikan makna mendalam mohor dharma; semuanya bergantung pada keadaan dan keupayaan setiap pengamal. Tetapi jika diberi pilihan, mulakan dari menembusi makna sebenar anatta terlebih dahulu, kita akan mempunyai pemahaman yang sangat berbeza tentang ketidakkekalan, penderitaan dan nirvana sebaik sahaja kita mematangkan pemahaman mendalam kita tentang anatta. :)

  1. Mengenai Pengalaman Tanpa-Keduaan, Kesedaran dan Anatta

Saya baru sahaja meneliti beberapa perbincangan forum anda secara sambil lalu. Perbincangan yang sangat mencerahkan dan persembahan yang baik tentang 7-fasa-pemahaman-mendalam saya tetapi cuba jangan terlalu menekankannya sebagai model; ia tidak seharusnya diambil sebagai model pencerahan yang pasti dan anda juga tidak seharusnya menggunakannya sebagai rangka kerja untuk mengesahkan pengalaman dan pemahaman mendalam orang lain. Anggap sahaja ia sebagai panduan sepanjang perjalanan rohani anda.

Anda betul dalam membezakan pengalaman tanpa-keduaan daripada kesedaran tanpa-keduaan dan kesedaran tanpa-keduaan daripada pemahaman mendalam tentang anatta. Kita telah membincangkan ini berkali-kali. Pengalaman tanpa-keduaan dalam konteks yang kita gunakan merujuk kepada pengalaman tiada pembahagian subjek-objek. Pengalaman itu lebih seperti meletakkan dua nyalaan lilin bersama di mana sempadan antara nyalaan menjadi tidak dapat dibezakan. Ia bukan satu kesedaran tetapi hanya satu peringkat, satu pengalaman penyatuan antara pemerhati dan yang diperhatikan di mana lapisan konseptual yang membahagikan digantung sementara dalam keadaan meditasi. Ini telah anda alami.

Kesedaran tanpa-keduaan sebaliknya adalah pemahaman mendalam yang datang dari melihat melalui sifat ilusi pembahagian subjek-objek. Ia adalah keadaan tanpa-keduaan semula jadi yang terhasil daripada pemahaman mendalam yang timbul selepas penyiasatan yang teliti, cabaran dan tempoh amalan yang berpanjangan yang ditumpukan khas pada 'Tanpa-Diri'. Entah bagaimana fokus pada "Tanpa-Diri" akan mencetuskan rasa kesucian terhadap fenomena yang fana dan sekejap. Rasa kesucian yang pernah menjadi monopoli Yang Mutlak kini juga ditemui dalam Yang Relatif. Istilah 'Tanpa-Diri' seperti Koan-Zen mungkin kelihatan samar, tidak masuk akal atau tidak logik tetapi apabila direalisasikan, ia sebenarnya jelas, langsung dan ringkas. Kesedaran itu disertai dengan pengalaman bahawa segala-galanya sedang dilarutkan ke dalam sama ada:

  1. Subjek mutlak atau
  2. Sebagai 'aliran kefenomenaan' semata-mata

Dalam apa jua keadaan, kedua-duanya menandakan berakhirnya keterpisahan; secara pengalaman tidak ada rasa berdua-duaan dan pengalaman penyatuan boleh menjadi agak luar biasa pada mulanya tetapi akhirnya ia akan kehilangan kemegahannya dan keadaan menjadi agak biasa. Walau bagaimanapun, tidak kira sama ada rasa Kesatuan itu berasal dari pengalaman 'Semua sebagai Diri' atau 'sebagai manifestasi semata-mata', ia adalah permulaan pemahaman mendalam tentang "Tanpa-Diri". Yang pertama dikenali sebagai Satu Minda dan yang kedua, Tanpa Minda.

Dalam Kes 1 adalah biasa bahawa pengamal akan terus mempersonifikasikan, merealisasikan dan mengekstrapolasi esensi metafizik dengan cara yang sangat halus, hampir tanpa disedari. Ini kerana walaupun terdapat kesedaran tanpa-keduaan, pemahaman masih berorientasikan dari pandangan yang berasaskan dikotomi subjek-objek. Oleh itu, sukar untuk mengesan kecenderungan ini dan pengamal meneruskan perjalanan mereka membina pemahaman mereka tentang 'Tanpa-Diri berasaskan Diri'.

Bagi pengamal Kes 2, mereka berada dalam kedudukan yang lebih baik untuk menghargai doktrin anatta. Apabila pemahaman mendalam tentang Anatta timbul, semua pengalaman menjadi tanpa-keduaan secara tersirat. Tetapi pemahaman mendalam itu bukan sekadar melihat melalui keterpisahan; ia adalah tentang penamatan sepenuhnya perekaan supaya terdapat pengiktirafan serta-merta bahawa 'agen' itu adalah tambahan, dalam pengalaman sebenar ia tidak wujud. Ia adalah kesedaran serta-merta bahawa realiti pengalaman sentiasa begitu dan kewujudan pusat, asas, pijakan, sumber sentiasa diandaikan.

Untuk mematangkan kesedaran ini, bahkan pengalaman langsung tentang ketiadaan agen akan terbukti tidak mencukupi; mesti juga ada anjakan paradigma yang sama sekali baru dari segi pandangan; kita mesti membebaskan diri kita daripada terikat kepada idea, keperluan, desakan dan kecenderungan untuk menganalisis, melihat dan memahami realiti pengalaman kita dari saat ke saat dari sumber, esensi, pusat, lokasi, agen atau pengawal dan bergantung sepenuhnya pada anatta dan Asal-Usul Saling Bergantungan.

Oleh itu fasa pemahaman mendalam ini bukan tentang menyanyikan dengan fasih sifat tanpa-keduaan Realiti Mutlak; sebaliknya ia menganggap Realiti Mutlak ini sebagai tidak relevan. Realiti Mutlak kelihatan relevan hanya kepada minda yang terikat untuk melihat sesuatu secara sedia ada, sebaik sahaja kecenderungan ini larut, idea tentang sumber akan dilihat sebagai cacat dan salah. Oleh itu untuk mengalami sepenuhnya keluasan dan kedalaman tanpa-diri, pengamal mesti bersedia dan sanggup melepaskan keseluruhan rangka kerja subjek-objek dan terbuka untuk menghapuskan keseluruhan idea tentang 'sumber'. Rob menyatakan perkara ini dengan sangat mahir dalam ceramahnya:

Suatu ketika Buddha pergi ke sekumpulan sami dan dia pada dasarnya memberitahu mereka untuk tidak melihat Kesedaran sebagai Sumber segala sesuatu. Jadi rasa adanya kesedaran yang luas dan segala-galanya hanya muncul daripadanya dan hilang kembali ke dalamnya, seindah mana pun itu, dia memberitahu mereka bahawa itu sebenarnya bukan cara yang mahir untuk melihat realiti. Dan itu adalah sutta yang sangat menarik, kerana ia adalah salah satu daripada satu-satunya sutta di mana pada akhirnya ia tidak mengatakan para sami bergembira dengan kata-katanya.

Kumpulan sami ini tidak mahu mendengarnya. Mereka cukup gembira dengan tahap pemahaman mendalam itu, seindah mana pun ia, dan dikatakan para sami tidak bergembira dengan kata-kata Buddha. (ketawa) Dan begitu juga, seseorang menghadapi ini sebagai seorang guru, saya harus katakan. Tahap ini sangat menarik, ia mempunyai begitu banyak perisa sesuatu yang mutlak, sehingga sering kali orang tidak dapat digerakkan di sana.

Apakah pandangan yang dibicarakan oleh Buddhisme tanpa merujuk kepada 'sumber'? Saya fikir kiriman oleh Vajrahridaya dalam utas 'Apa yang membuatkan Buddhisme berbeza' di forum anda dengan ringkas dan padat menyatakan pandangan itu, ia ditulis dengan baik. Dengan itu, ingatlah untuk mundur tanpa henti kembali ke saat manifestasi kini yang jelas ini – sebagai fikiran yang timbul ini, sebagai bau yang berlalu ini – Kekosongan adalah Bentuk. :)

Label: Anatta, Keakuan, John Tan, Tanpa-keduaan, Peringkat-peringkat Pencerahan | 

Soh

English: Realization and Experience and Non-Dual Experience from Different Perspectives


विभिन्न दृष्टिकोणबाट बोध, अनुभव र अद्वैत अनुभव

सन् २००९ मा थसनेस/पासरबाईद्वारा लिखित

यो कृति सन् २००९ मा थसनेस/पासरबाईद्वारा कलमबद्ध गरिएको हो। "पासरबाई" र "थसनेस" एउटै लेखकका दुई नाम हुन्, जसलाई प्रायः "Thusness/PasserBy" भनेर पनि चिनिन्छ।

एईन, तपाईंले यस ब्लगमा केही धेरै रोचक र राम्रो गुणस्तरका लेखहरू पोस्ट गर्नुभएको छ। मलाई ती पढ्न रमाईलो लाग्छ, साथै तपाईंले द-टाओ-बम्स र आफ्नो फोरममा लेख्नुभएका पोस्टहरू पनि। वास्तवमा, तपाईंले विगत २ महिनामा पोस्ट गर्नुभएका सबै हालका लेखहरूमध्ये, मलाई रब बर्बियाले दिएको वार्ता सबैभन्दा मन पर्‍यो तर कुनै न कुनै रूपमा रुपर्टको यो लेख नआएसम्म टिप्पणी गर्ने 'तत्काल इच्छा' भएन। मलाई थाहा छैन किन तर म यो इच्छालाई आफै लेख्न दिनेछु। :)

यी लेखहरू पढ्दा, मेरो मनमा धेरै कुराहरू आए, त्यसैले म ती कुराहरूलाई यहाँ टिप्नेछु र बिस्तारै विस्तार गर्नेछु।

१. अनुभव र बोध बारे २. छोड्ने बारे ३. अविद्या, अलगाव र मुक्ति बारे ४. अद्वैत अनुभव, बोध र अनात्म बारे

१. अनुभव र बोध बारे

सोहद्वारा टिप्पणीहरू: सम्बन्धित लेख पनि हेर्नुहोस् - म हुँ अनुभव/झलक/पहिचान विरुद्ध म हुँ बोध (हुनुको निश्चितता)

रब बर्बिया र रुपर्टका लेखहरू पढेपछि मैले पाएको एक प्रत्यक्ष र तत्काल प्रतिक्रिया यो हो कि उनीहरूले शाश्वत साक्षी अनुभवको बारेमा कुरा गर्दा एक धेरै र सबैभन्दा महत्त्वपूर्ण कुरा छुटाए -- त्यो हो बोध। उनीहरूले अनुभवमा धेरै ध्यान केन्द्रित गरे तर बोधलाई बेवास्ता गरे। इमानदारीपूर्वक भन्नुपर्दा, मलाई यो भिन्नता गर्न मन पर्दैन किनकि म बोधलाई पनि एक प्रकारको अनुभवको रूपमा हेर्छु। यद्यपि, यस विशेष अवस्थामा, यो उपयुक्त देखिन्छ किनकि यसले मैले व्यक्त गर्न खोजेको कुरालाई अझ राम्रोसँग चित्रण गर्न सक्छ। यो ती केही अवसरहरूसँग पनि सम्बन्धित छ जहाँ तपाईंले मलाई आफ्नो सजगताको अन्तरिक्ष-जस्तो अनुभवहरू वर्णन गर्नुभयो र सोध्नुभयो कि के ती शाश्वत साक्षीको पहिलो चरणको अन्तर्दृष्टिसँग मेल खान्छन्। तपाईंका अनुभवहरू त्यहाँ हुँदा, मैले तपाईंलाई 'ठ्याक्कै होइन' भनेँ, यद्यपि तपाईंले मलाई स्पष्ट रूपमा उपस्थितिको शुद्ध भावना अनुभव गरेको बताउनुभएको थियो।

त्यसोभए के कमी छ? तपाईंमा अनुभवको कमी छैन, तपाईंमा बोधको कमी छ। तपाईंसँग विशाल र खुला विशालताको आनन्दमय अनुभूति वा भावना हुन सक्छ; तपाईंले एक गैर-अवधारणात्मक र वस्तुविहीन अवस्था अनुभव गर्न सक्नुहुन्छ; तपाईंले ऐना जस्तो स्पष्टता अनुभव गर्न सक्नुहुन्छ तर यी सबै अनुभवहरू बोध होइनन्। त्यहाँ कुनै 'युरेका', कुनै 'आहा', कुनै तत्काल र सहज ज्ञानको क्षण छैन जहाँ तपाईंले केहि अकाट्य र अटल कुरा बुझ्नुभयो -- एक यस्तो दृढ विश्वास जसलाई कसैले, बुद्धले पनि तपाईंलाई यो बोधबाट हल्लाउन सक्दैनन् किनकि अभ्यासीले यसको सत्यलाई स्पष्ट रूपमा देख्छ। यो 'तपाईं' को प्रत्यक्ष र अटल अन्तर्दृष्टि हो। यो त्यो बोध हो जुन एक अभ्यासीले जेन सतोरी प्राप्त गर्नको लागि हुनै पर्छ। तपाईंले स्पष्ट रूपमा बुझ्नुहुनेछ किन ती अभ्यासीहरूलाई यो 'म हुँ'पन त्याग्न र अनात्मको सिद्धान्त स्वीकार गर्न यति गाह्रो हुन्छ। वास्तवमा यो 'साक्षी' को कुनै त्याग छैन, बरु यो हाम्रो lumineux प्रकृतिको अद्वैत, आधारहीनता र अन्तरसम्बन्धलाई समावेश गर्न अन्तर्दृष्टिको गहिराइ हो। रबले भने जस्तै, "अनुभवलाई राख्नुहोस् तर दृष्टिकोणलाई परिष्कृत गर्नुहोस्"।

अन्तमा, यो बोध आफैमा अन्त्य होइन, यो सुरुवात हो। यदि हामी सत्यवादी छौं र यो प्रारम्भिक झलकबाट अतिरञ्जित र बहकिदैनौं भने, हामीले महसुस गर्नेछौं कि हामी यो बोधबाट मुक्ति प्राप्त गर्दैनौं; विपरीत, हामी यो बोध पछि अझ बढी दुःख भोग्छौं। यद्यपि, यो एक शक्तिशाली अवस्था हो जसले एक अभ्यासीलाई साँचो स्वतन्त्रताको खोजीमा आध्यात्मिक यात्रामा लाग्न उत्प्रेरित गर्छ। :)

(सोहद्वारा टिप्पणीहरू: जन ट्यान/थसनेसले 'हामी यो [म हुँ] बोध पछि अझ बढी दुःख भोग्छौं' भन्नुको कारण 'म हुँ' पछि उत्पन्न भएको उनको ऊर्जा असन्तुलन हो। यद्यपि, 'म हुँ' बोध पछिको अवधि मेरो लागि आनन्दमय र प्रायः समस्या-रहित थियो, किनकि मैले जनको सङ्केत र मार्गदर्शन अनुसार अभ्यास गरेर कमजोरी वा गलत अभ्यासबाट जोगिएँ, जुन मैले यस अध्यायमा लेखेको छु। थप विवरणहरूको लागि 'रियालिटीमा जागरण: मनको प्रकृतिको लागि एक गाइड' मा 'ऊर्जा असन्तुलनमा सुझावहरू' अध्याय हेर्नुहोस्।)

२. छोड्ने बारे

अगाडि बढ्नु अघि, म तपाईंलाई रब बर्बियाको सम्पूर्ण वार्ता टाइप गर्ने र यो ट्रान्सक्रिप्ट उपलब्ध गराउने ठूलो प्रयासको लागि धन्यवाद दिन चाहन्छु। यो निश्चित रूपमा बारम्बार पढ्न लायक छ। ट्रान्सक्रिप्टमा छोड्ने बारे ३ अनुच्छेदहरू छन्; म यी अनुच्छेदहरूमा केही टिप्पणीहरू थप्नेछु।

अब, एक सम्भावना भनेको ध्यानशीलताको विकास गरेर, धेरै तीव्र तरिकाले सजगताको विकास गरेर, धेरै केन्द्रित सजगता, धेरै उज्यालो ध्यानशीलता, सूक्ष्म प्रकारको राम्रो सजगता र वास्तवमै त्यसरी सजगतालाई परिष्कृत गरेर हो। र के हुन्छ भने, त्यो लेन्स मार्फत हामीलाई प्रकट भएको वास्तविकता एक धेरै छिटो, द्रुत रूपमा परिवर्तन हुने वास्तविकता हो। स्क्रिनमा पिक्सेलहरू परिवर्तन भएजस्तै, तालको सतहमा बालुवा खसेजस्तै, केवल परिवर्तन, परिवर्तन, परिवर्तन, उत्पन्न हुने र बित्ने, उत्पन्न हुने र बित्ने, चेतनामा समावेश छ। त्यसैले चेतनाको भावना द्रुत रूपमा उत्पन्न हुने क्षणहरूको हो, चेतनाको क्षण, चेतनाको क्षण, केहिसँगको सम्बन्धमा उत्पन्न हुन्छ। र तपाईंले यो पाली क्याननको टिप्पणीहरूमा धेरै सामान्य रूपमा पाउनुहुन्छ, यो बुद्धले भनेको कुरामा पनि थोरै छ, तर प्रायः टिप्पणीहरूमा। तर फेरि, यदि कसैले त्यसरी विकास गर्न सक्छ भने यो धेरै उपयोगी हुन सक्छ, केवल सजगताको निरन्तरताबाट। त्यसमा यसले के ल्याउँछ, यी सबै अनित्यता देखेर, समात्ने केही छैन। सबै कुरा औंलाहरूबाट चिप्लिँदैछ, औंलाहरूबाट बालुवाजस्तै, चेतना सहित, टाँसिन सकिँदैन। र त्यसैले छोड्ने काम त्यससँगै हुन्छ। म सैद्धान्तिक रूपमा भन्छु, किनकि वास्तवमा कहिलेकाहीँ काम गर्ने त्यो मोडले वास्तवमा छोड्ने काम ल्याउँदैन, तर सैद्धान्तिक रूपमा यसले छोड्ने काम ल्याउँछ र यसमा निश्चित रूपमा त्यो क्षमता छ। त्यसैले त्यो अर्को सम्भावना हो, यसको फलसहित।

तेस्रो कुरामा हामीले यहाँका वार्ताहरूको क्रममा धेरै छोएका छौं, र यो अझ खुला प्रकारको अभ्यास हो – र त्यसैले सजगता अनुभव र घटनाहरूको सम्पूर्ण क्षेत्रमा खुल्छ। र अभ्यासको यो खुलाईले सजगतालाई धेरै विशाल चीजको रूपमा महसुस गराउँछ। विशेष गरी जब हामी मौनताको बारेमा थोरै कुरा गर्छौं। सजगता अविश्वसनीय रूपमा विशाल, अपार, अकल्पनीय रूपमा विशाल देखिन थाल्छ। अब यो वास्तवमा छोड्ने माध्यमबाट प्राप्त गर्न सकिन्छ। त्यसैले हामीले अभ्यासमा जति धेरै छोड्छौं, सजगताको भावना यस धेरै सुन्दर तरिकाले खुल्ने सम्भावना बढी हुन्छ। धेरै विशाल सजगता, छोड्नमा निर्भर।

र हामी कसरी छोड्छौं? हामी कि त केवल छोड्नमा ध्यान केन्द्रित गर्न सक्छौं, हामी अनित्यतामा ध्यान केन्द्रित गर्न सक्छौं र त्यसपछि हामी छोड्छौं, वा हामी अनात्ममा ध्यान केन्द्रित गर्न सक्छौं – म होइन, मेरो होइन। ती छोड्ने तीन क्लासिक तरिकाहरू हुन्। त्यो विशाल सजगताको भावना पनि ध्यानलाई आराम दिने प्रकारको अभ्यास गरेर पत्ता लगाउन वा प्राप्त गर्न सकिन्छ। त्यसैले सामान्यतया हामी यो वस्तु र त्यो वस्तु, र अर्को वस्तु, र अर्को वस्तुमा ध्यान दिन्छौं। तर वास्तवमा त्यो प्रवृत्तिलाई आराम दिएर, र खाली ठाउँमा खुल्ने ठाउँमा बढी चासो राखेर, वस्तुहरू वा चीजहरूमा भन्दा। र हामी भन्छौं तपाईं त्यसपछि सजगतामा आराम गर्न सक्नुहुन्छ, बाहिर गएर वस्तुहरूसँग काम गर्नुको सट्टा, व्यक्ति केवल त्यो सजगताको ठाउँमा आराम गर्दछ जुन खुल्न थाल्छ। यो आँखा खुला राखेर वा आँखा बन्द गरेर गर्न सकिने कुरा हो, वास्तवमा पूर्ण रूपमा अप्रासंगिक। यसलाई आँखा खुला राखेर अभ्यास गर्नुहोस्, यसलाई आँखा बन्द गरेर अभ्यास गर्नुहोस्।

बौद्ध धर्मलाई एकातिर राख्दा, म जोड दिन चाहन्छु कि हामीले 'छोड्ने' कलालाई कहिल्यै कम आँक्नु हुँदैन, यो चाँडै नै हाम्रो जीवनको सबैभन्दा चुनौतीपूर्ण प्रयास साबित हुनेछ। 'छोड्न' को लागि प्रायः जीवनको उतारचढावबाट गुज्रिएको गहिरो ज्ञान चाहिन्छ र जीवनभरको अभ्यासले पनि, हामी 'छोड्ने' को चौडाइ र गहिराइ बुझ्न सक्षम नहुन सक्छौं।

मेरो अनुभव यो छ कि अनात्म र सबै घटनाहरूको शून्यता प्रकृतिको अन्तर्दृष्टि उत्पन्न हुनु अघि, 'छोड्ने' कुनै न कुनै रूपमा दुःखको डिग्रीसँग सम्बन्धित छ। धेरै पटक, हामी मध्ये धेरैले तीव्र पीडाको प्रक्रियाबाट गुज्रनु पर्छ जस अघि हामी साँच्चै 'छोड्न' सक्छौं। 'छोड्ने' को त्यो 'इच्छा' लाई जन्म दिनको लागि यो एक पूर्व-आवश्यक शर्त जस्तो देखिन्छ। :)

मनलाई थाहा छैन कसरी मुक्त हुने। आफ्नै सीमा नाघेर यसले फुस्किने अनुभव गर्छ। गहिरो भ्रमबाट यसले जान्ने कुरा छोड्छ। तीव्र पीडाबाट मुक्ति आउँछ। पूर्ण थकावटबाट आराम मिल्छ। यी सबै चक्रमा निरन्तर दोहोरिन्छन्, जबसम्म व्यक्तिले बुझ्दैन कि सबै कुरा वास्तवमा पहिल्यै मुक्त छ, सुरुवातभन्दा पहिलेदेखि नै एक सहज घटनाको रूपमा।

~ थसनेस

रबले क्षणिक घटनाहरूमा अनित्यता र अनात्म देख्ने अभ्यासलाई पहिचान-विहीनता र अलगावसँग जोड्छन्। म असहमत छु; म अर्को खण्डमा मेरो विचार र टिप्पणीहरू दिनेछु।

३. अविद्या, अलगाव र मुक्ति बारे

तपाईंले हालसालै पोस्ट गर्नुभएका धेरैजसो लेखहरू अद्वैत अनुभव र सजगताको विशाल खुलापनको बारेमा छन्। मेरो सल्लाह यो हो कि तपाईंले आफूलाई अनुभवको अद्वैत पक्षमा मात्र धेरै नझुकाउनुहोस् र 'अविद्या' लाई बेवास्ता नगर्नुहोस्, अविद्याको प्रत्यक्ष अन्तर्दृष्टि हुनु पनि त्यति नै महत्त्वपूर्ण छ। अद्वैतवादीहरूका लागि, उपस्थिति जताततै व्याप्त छ तर यो अविद्याको लागि पनि त्यति नै सत्य हो। यो हाम्रो अनुभवका सबै पक्षहरूमा व्याप्त छ र त्यसमा गहिरो अवशोषण अवस्था वा अद्वैत, गैर-अवधारणात्मक, वस्तुविहीन अवस्था समावेश छ। त्यसैले 'अविद्या' को अद्भुत अन्धो पार्ने शक्तिलाई गहिरो रूपमा महसुस गर्नुहोस्, यो कति अव्यक्त रूपमा गहिरो छ, यसले कसरी अनुभवात्मक वास्तविकतालाई आकार दिन्छ र विकृत गर्दछ। मैले हाम्रो अन्तर्निहित र द्वैतवादी दृष्टिकोणभन्दा बढी सम्मोहनकारी कुनै जादुई मन्त्र फेला पार्न सकेको छैन।

यदि हामीले 'अन्धो पार्ने मन्त्र' अझै बलियो हुँदा घटनाहरूको अनित्यता अवलोकन गर्ने अभ्यास गर्ने हो भने, अभ्यासको उद्देश्य वैराग्य, पहिचान-विहीनता र अलगावतिर मोडिएको देखिन्छ। वास्तवमा यदि यसलाई त्यसरी बुझियो भने पनि यो ठीकै छ तर धेरैले वैराग्य र पहिचान-विहीनतामा रोकिन र आधारहीनतामा पूर्ण सन्तुष्टिमा आराम गर्न सक्दैनन्। कुनै न कुनै रूपमा उनीहरूले आराम गर्नको लागि एक स्थायी अपरिवर्तनीय अवस्था 'सिर्जना' गर्नेछन्। 'स्वयं होइन, मेरो होइन' सुन्दा यस्तो लाग्छ कि त्यहाँ केहि 'मेरो वा स्वयं' छ। म अभ्यासीहरूलाई 'अनात्म' लाई 'त्यहाँ बिल्कुल केहि छैन जसलाई मेरो वा स्वयं भन्न सकिन्छ' को रूपमा व्यवहार गर्न रुचाउँछु; तैपनि यो बोध कि 'त्यहाँ बिल्कुल केहि छैन जसलाई मेरो वा स्वयं भन्न सकिन्छ' लाई अनात्मको अनुभवात्मक अन्तर्दृष्टिको रूपमा गलत बुझ्नु हुँदैन (अनात्म (नो-सेल्फ), शून्यता, महा र साधारणता, र सहज पूर्णता बारे हेर्नुहोस्)। मैले यस पक्षमा बलियो जोड दिएको छु किनकि बौद्ध धर्ममा, अनात्म र प्रतीत्यसमुत्पादको अन्तर्दृष्टि उत्पन्न गर्नुभन्दा महत्त्वपूर्ण केहि छैन किनकि यो ज्ञान (विशेष गरी प्रज्ञा ज्ञान) हो जसले मुक्त गर्दछ (किनकि दुःखको कारण अविद्या हो)। यसलाई हल्का रूपमा नलिनुहोस्। :)

यद्यपि यो प्रगति लगभग अपरिहार्य देखिन्छ किनकि मन अविद्या (द्वैतवादी र अन्तर्निहित प्रवृत्ति) द्वारा शासित छ। अझ अचम्मको कुरा, मनले यस्तो अवस्था बनाउन सक्छ र सोच्न सक्छ कि यो आराम गर्ने ठाउँ, निर्वाण हो। यो सबै खतराहरूको खतरा हो किनकि रबले भने जस्तै, यो धेरै सुन्दर छ र अन्तर्निहित र द्वैतवादी मनको आदर्श मोडेलमा राम्रोसँग फिट हुन्छ। जब एक अभ्यासी यसमा फस्छ, छोड्न गाह्रो हुन्छ।

यद्यपि यदि अनात्मको अन्तर्दृष्टि उत्पन्न हुन्छ र हामी घटनाहरू अवलोकन गर्ने अभ्यासमा फर्कन्छौं भने, हामीले महसुस गर्नेछौं कि मुक्तिको लागि 'त्यस्तो स्थायी अवस्था वा स्वयं/स्वयं' आवश्यक पर्दैन। हामीले केवल अविद्यालाई भंग गर्नुपर्छ र अनित्यता आत्म-मुक्त हुन्छ। त्यसैले हामीले जे त्याग्छौं त्यो हाम्रो अन्तिम लक्ष्य बन्छ र हामीले मुक्ति पाउन नसक्नुको कारण स्पष्ट हुन्छ -- किनकि हामी मुक्तिबाट भागिरहेका छौं; त्यसैगरी, हामीले दुःख भोग्नुको कारण यो हो कि हामी सक्रिय रूपमा दुःख खोजिरहेका छौं। तपाईंको फोरममा निम्न २ अनुच्छेदहरूमा मैले भनेको कुरा यही हो:

...यस्तो देखिन्छ कि धेरै प्रयास गर्न आवश्यक छ -- जुन वास्तवमा त्यस्तो होइन। सम्पूर्ण अभ्यास एक 'अनडूइङ' प्रक्रिया बन्छ। यो हाम्रो प्रकृतिको कार्यलाई बिस्तारै बुझ्ने प्रक्रिया हो जुन सुरुदेखि नै मुक्त छ तर यो 'स्वयं' को भावनाले ढाकेको छ जुन सधैं संरक्षण, सुरक्षा र सधैं संलग्न रहन खोज्छ। स्वयंको सम्पूर्ण भावना एक 'गर्ने' हो। हामी जे गर्छौं, सकारात्मक वा नकारात्मक, त्यो अझै पनि गरिरहेको छ। अन्ततः त्यहाँ छोड्ने वा हुन दिने पनि छैन, किनकि त्यहाँ पहिले नै निरन्तर विघटन र उदय भइरहेको छ र यो सधैं विघटन र उदय हुने कुरा आत्म-मुक्त हुन्छ। यो 'स्वयं' वा 'स्वयं' बिना, त्यहाँ कुनै 'गर्ने' छैन, त्यहाँ केवल सहज उदय छ।

~ थसनेस (स्रोत: अद्वैत र कार्मिक ढाँचाहरू)

...जब कोही हाम्रो प्रकृतिको सत्य देख्न असमर्थ हुन्छ, सबै छोड्नु भनेको भेषमा अर्को प्रकारको समात्नु बाहेक केहि होइन। त्यसकारण 'अन्तर्दृष्टि' बिना, त्यहाँ कुनै मुक्ति छैन.... यो गहिरो देख्ने एक क्रमिक प्रक्रिया हो। जब यो देखिन्छ, छोड्नु स्वाभाविक हुन्छ। तपाईं आफैलाई स्वयं त्याग्न जबरजस्ती गर्न सक्नुहुन्न... मेरो लागि शुद्धीकरण सधैं यी अन्तर्दृष्टिहरू हुन्... अद्वैत र शून्यता प्रकृति....

~ थसनेस

त्यसैले अलगावले हामीलाई तुरुन्तै द्वैतवादको स्थितिमा राख्छ र त्यसैले म रबसँग असहमत छु। यदि अनात्मको अन्तर्दृष्टि उत्पन्न हुन्छ भने, त्यहाँ कुनै केन्द्र, कुनै आधार, कुनै कर्ता छैन; त्यहाँ केवल घटनाहरू प्रतीत्यसमुत्पाद रूपमा उत्पन्न हुन्छन् र अभ्यासीहरूले यो जीवन्त उदय र विघटनको अनुभवबाट तुरुन्तै अर्को महत्त्वपूर्ण अन्तर्दृष्टि उत्पन्न गर्नुपर्छ -- कि यो जीवन्त झिलिमिली जुन प्रतीत्यसमुत्पाद रूपमा उत्पन्न हुन्छ, स्वाभाविक रूपमा शुद्ध र आत्म-मुक्त छ।

अन्तमा, म यो सुझाव दिइरहेको छैन कि धर्म मुद्राहरूको गहिरो अर्थ महसुस गर्नको लागि कुनै निश्चित प्राथमिकताको क्रम छ; यो सबै प्रत्येक अभ्यासीको अवस्था र क्षमतामा निर्भर गर्दछ। तर यदि छनोट दिइयो भने, पहिले अनात्मको साँचो अर्थ बुझ्नबाट सुरु गर्नुहोस्, हामीले अनात्मको अन्तर्दृष्टि परिपक्व गरेपछि अनित्यता, दुःख र निर्वाणको बारेमा धेरै फरक बुझाइ पाउनेछौं। :)

४. अद्वैत अनुभव, बोध र अनात्म बारे

मैले भर्खरै तपाईंको केही फोरम छलफलहरू सरसर्ती हेरेँ। धेरै ज्ञानवर्धक छलफलहरू र मेरो ७-चरण-अन्तर्दृष्टिको राम्रो प्रस्तुति तर यसलाई एक मोडेलको रूपमा धेरै जोड नदिनुहोस्; यसलाई ज्ञानको एक निश्चित मोडेलको रूपमा लिनु हुँदैन न त तपाईंले यसलाई अरूको अनुभव र अन्तर्दृष्टि प्रमाणीकरण गर्न एक रूपरेखाको रूपमा प्रयोग गर्नुपर्छ। यसलाई केवल आफ्नो आध्यात्मिक यात्रामा एक मार्गदर्शकको रूपमा लिनुहोस्।

तपाईं अद्वैत अनुभवलाई अद्वैत बोधबाट र अद्वैत बोधलाई अनात्मको अन्तर्दृष्टिबाट छुट्याउन सही हुनुहुन्छ। हामीले यो असंख्य पटक छलफल गरेका छौं। हामीले प्रयोग गरिरहेको सन्दर्भमा अद्वैत अनुभवले विषय-वस्तु विभाजन नभएको अनुभवलाई जनाउँछ। अनुभव दुईवटा मैनबत्तीका ज्वालाहरूलाई एकसाथ राख्नु जस्तै हो जहाँ ज्वालाहरू बीचको सीमा अविभाज्य हुन्छ। यो एक बोध होइन तर केवल एक चरण हो, पर्यवेक्षक र पर्यवेक्षित बीचको एकताको अनुभव हो जहाँ विभाजन गर्ने अवधारणात्मक तह एक ध्यान अवस्थामा अस्थायी रूपमा निलम्बित हुन्छ। यो तपाईंले अनुभव गर्नुभएको छ।

अर्कोतर्फ, अद्वैत बोध एक गहिरो समझ हो जुन विषय-वस्तु विभाजनको भ्रमपूर्ण प्रकृतिलाई देखेर आउँछ। यो एक प्राकृतिक अद्वैत अवस्था हो जुन एक अन्तर्दृष्टिबाट उत्पन्न हुन्छ जुन कठोर अनुसन्धान, चुनौती र 'नो-सेल्फ' मा विशेष रूपमा केन्द्रित अभ्यासको लामो अवधि पछि उत्पन्न हुन्छ। कुनै न कुनै रूपमा "नो-सेल्फ" मा ध्यान केन्द्रित गर्दा क्षणिक र चपल घटनाहरूप्रति पवित्रताको भावना उत्पन्न हुन्छ। पवित्रताको भावना जुन कुनै समय निरपेक्षको एकाधिकार थियो, अब सापेक्षमा पनि पाइन्छ। 'नो-सेल्फ' शब्द जेन-कोआन जस्तै रहस्यमय, अर्थहीन वा अतार्किक लाग्न सक्छ तर जब महसुस हुन्छ, यो वास्तवमा स्पष्ट, प्रत्यक्ष र सरल हुन्छ। बोधसँगै यो अनुभव हुन्छ कि सबै कुरा या त यसमा विघटन भइरहेको छ:

१. एक परम विषय वा २. केवल 'घटना प्रवाह' को रूपमा

जे भए पनि, दुबैले अलगावको अन्त्य गर्दछ; अनुभवात्मक रूपमा त्यहाँ द्वैतताको कुनै भावना छैन र एकताको अनुभव सुरुमा निकै भारी हुन सक्छ तर अन्ततः यसले आफ्नो महिमा गुमाउँछ र चीजहरू सामान्य हुन्छन्। जे होस्, चाहे एकताको भावना 'सबै स्वयंको रूपमा' को अनुभवबाट उत्पन्न होस् वा 'केवल अभिव्यक्तिको रूपमा', यो "नो-सेल्फ" को प्रारम्भिक अन्तर्दृष्टि हो। पहिलोलाई एक-मन र पछिल्लोलाई नो-मन भनिन्छ।

केस १ मा यो सामान्य छ कि अभ्यासीहरूले एक धेरै सूक्ष्म तरिकामा, लगभग अनजानमा एक आध्यात्मिक सारलाई व्यक्तित्वकरण, मूर्तिकरण र विस्तार गर्न जारी राख्नेछन्। यो किनभने अद्वैत बोधको बावजुद, समझ अझै पनि विषय-वस्तु द्विविभाजनमा आधारित दृष्टिकोणबाट उन्मुख छ। त्यसैले यो प्रवृत्ति पत्ता लगाउन गाह्रो छ र अभ्यासीहरूले 'स्वयंमा आधारित नो-सेल्फ' को आफ्नो समझ निर्माण गर्ने यात्रा जारी राख्छन्।

केस २ का अभ्यासीहरूका लागि, तिनीहरू अनात्मको सिद्धान्तको कदर गर्न राम्रो स्थितिमा छन्। जब अनात्मको अन्तर्दृष्टि उत्पन्न हुन्छ, सबै अनुभवहरू निहित रूपमा अद्वैत हुन्छन्। तर अन्तर्दृष्टि केवल अलगावलाई देख्नु मात्र होइन; यो मूर्तिकरणको पूर्ण अन्त्यको बारेमा हो ताकि त्यहाँ एक तत्काल पहिचान होस् कि 'कर्ता' अतिरिक्त छ, वास्तविक अनुभवमा यसको अस्तित्व छैन। यो एक तत्काल बोध हो कि अनुभवात्मक वास्तविकता सधैं यस्तै रहेको छ र एक केन्द्र, एक आधार, एक भूमि, एक स्रोतको अस्तित्व सधैं अनुमान गरिएको छ।

यो बोधलाई परिपक्व बनाउन, कर्ताको अनुपस्थितिको प्रत्यक्ष अनुभव पनि अपर्याप्त साबित हुनेछ; दृष्टिकोणको सन्दर्भमा पनि पूर्ण नयाँ प्रतिमान परिवर्तन हुनुपर्दछ; हामीले हाम्रो क्षण-क्षणको अनुभवात्मक वास्तविकतालाई एक स्रोत, एक सार, एक केन्द्र, एक स्थान, एक कर्ता वा एक नियन्त्रकबाट विश्लेषण गर्ने, हेर्ने र बुझ्ने विचार, आवश्यकता, आग्रह र प्रवृत्तिमा बाँधिनुबाट आफूलाई मुक्त गर्नुपर्दछ र पूर्ण रूपमा अनात्म र प्रतीत्यसमुत्पादमा आराम गर्नुपर्दछ।

त्यसैले अन्तर्दृष्टिको यो चरण एक परम वास्तविकताको अद्वैत प्रकृतिको वाक्पटुतापूर्वक गीत गाउनुको बारेमा होइन; विपरीत, यसले यो परम वास्तविकतालाई अप्रासंगिक ठान्दछ। परम वास्तविकता केवल त्यो मनको लागि सान्दर्भिक देखिन्छ जुन चीजहरूलाई अन्तर्निहित रूपमा हेर्न बाध्य छ, एक पटक यो प्रवृत्ति विघटन भएपछि, एक स्रोतको विचार त्रुटिपूर्ण र गलत देखिनेछ। त्यसैले नो-सेल्फको चौडाइ र गहिराइलाई पूर्ण रूपमा अनुभव गर्न, अभ्यासीहरूले सम्पूर्ण विषय-वस्तु रूपरेखा त्याग्न तयार र इच्छुक हुनुपर्दछ र 'स्रोत' को सम्पूर्ण विचारलाई हटाउन खुला हुनुपर्दछ। रबले आफ्नो वार्तामा यो कुरा धेरै कुशलतापूर्वक व्यक्त गरे:

एक पटक बुद्ध भिक्षुहरूको समूहमा गए र उनले मूलतः उनीहरूलाई सजगतालाई सबै चीजहरूको स्रोतको रूपमा नहेर्न भने। त्यसैले त्यहाँ एक विशाल सजगता छ र सबै कुरा त्यसबाटै देखा पर्छ र त्यसमा फिर्ता हराउँछ भन्ने यो भावना, जतिसुकै सुन्दर भए पनि, उनले उनीहरूलाई भने कि त्यो वास्तविकता हेर्ने एक कुशल तरिका होइन। र त्यो एक धेरै रोचक सुत्त हो, किनकि यो केही सुत्तहरू मध्ये एक हो जहाँ अन्त्यमा यो भनिएको छैन कि भिक्षुहरूले उहाँका शब्दहरूमा आनन्द माने।

त्यो भिक्षुहरूको समूहले त्यो सुन्न चाहेन। तिनीहरू त्यो स्तरको अन्तर्दृष्टिबाट खुसी थिए, जतिसुकै मनमोहक भए पनि, र यसले भन्यो कि भिक्षुहरूले बुद्धका शब्दहरूमा आनन्द मानेनन्। (हाँसो) र त्यसैगरी, एक शिक्षकको रूपमा, मैले भन्नु पर्छ, यो सामना गर्नुपर्छ। यो स्तर यति आकर्षक छ, यसमा केहि परमको धेरै स्वाद छ, कि अक्सर मानिसहरू त्यहाँ अडिग हुन्छन्।

त्यसोभए बौद्ध धर्मले 'स्रोत' को सहारा नलिई कुन दृष्टिकोणको बारेमा कुरा गरिरहेको छ? मलाई लाग्छ तपाईंको फोरमको 'बौद्ध धर्मलाई के ले फरक बनाउँछ' थ्रेडमा वज्रहृदयको पोष्टले संक्षिप्त र सटिक रूपमा दृष्टिकोण व्यक्त गरेको छ, यो राम्रोसँग लेखिएको छ। त्यो भनिसकेपछि, यो जीवन्त वर्तमान क्षणको अभिव्यक्तिमा अनन्त रूपमा पछि हट्न नबिर्सनुहोस् - यो उठ्दो विचारको रूपमा, यो बित्दो सुगन्धको रूपमा - शून्यता रूप हो। :)

Soh

English: Realization and Experience and Non-Dual Experience from Different Perspectives

பல்வேறு கண்ணோட்டங்களில் இருந்து உணர்தல், அனுபவம் மற்றும் இருமையற்ற அனுபவம் பற்றிய ஒரு மேம்படுத்தப்பட்ட மொழிபெயர்ப்புத் தூண்டுதல்

(2009 இல் PasserBy/Thusness ஆல் எழுதப்பட்டது)

AEN, நீங்கள் இந்த வலைப்பதிவில் மிகவும் சுவாரஸ்யமான மற்றும் நல்ல தரமான சில கட்டுரைகளை பதிவிட்டுள்ளீர்கள். நான் அவற்றையும், நீங்கள் TheTaoBums மற்றும் உங்கள் மன்றத்தில் எழுதிய பதிவுகளையும் படித்து மகிழ்கிறேன். உண்மையில் கடந்த 2 மாதங்களில் நீங்கள் பதிவிட்ட அனைத்து சமீபத்திய கட்டுரைகளிலும், Rob Burbea வழங்கிய உரையே எனக்கு மிகவும் பிடித்திருந்தது. ஆனால் ஏனோ Rupert இன் இந்தக் கட்டுரை வரும் வரை கருத்துத் தெரிவிக்க 'அந்த இடத்திலேயே ஓர் உந்துதல்' ஏற்படவில்லை. ஏன் என்று எனக்குத் தெரியவில்லை, ஆனால் இந்த உந்துதல் தன்னைத்தானே எழுத நான் அனுமதிப்பேன். :)

இந்தக் கட்டுரைகளைப் படிக்கும்போது, என் மனதில் பல விஷயங்கள் தோன்றின, எனவே நான் அவற்றை குறித்து வைத்து, போகப் போக விரிவுபடுத்துவேன்.

  1. அனுபவம் மற்றும் உணர்தல் பற்றி
  2. பற்றறுத்தல் பற்றி
  3. அறியாமை, பிரித்து நோக்குதல் மற்றும் விடுதலை பற்றி
  4. இருமையற்ற அனுபவம், உணர்தல் மற்றும் அனாத்மன் பற்றி

1. அனுபவம் மற்றும் உணர்தல் பற்றி

(Soh இன் கருத்துகள்: தொடர்புடைய கட்டுரையையும் பார்க்கவும் - நான் இருக்கிறேன் அனுபவம்/தரிசனம்/அடையாளம் காணுதல் மற்றும் நான் இருக்கிறேன் உணர்தல் (இருப்பின் உறுதி))

Rob Burbea மற்றும் Rupert ஆகியோரின் கட்டுரைகளைப் படித்த பிறகு எனக்கு ஏற்பட்ட நேரடியான மற்றும் உடனடியான பிரதிபலிப்புகளில் ஒன்று, அவர்கள் நித்திய சாட்சி அனுபவத்தைப் பற்றி பேசும்போது ஒரு மிக முக்கியமான புள்ளியைத் தவறவிட்டார்கள் என்பதுதான் -- அது உணர்தல். அவர்கள் அனுபவத்தில் அதிக கவனம் செலுத்துகிறார்கள் ஆனால் உணர்தலை கண்டுகொள்ளவில்லை. నిజాయితీగా చెప్పాలంటే, நான் இந்த வேறுபாட்டை செய்ய விரும்பவில்லை, ஏனெனில் நான் உணர்தலையும் ஒருவித அனுபவமாகவே பார்க்கிறேன். இருப்பினும், இந்த συγκεκριந்த வழக்கில், இது பொருத்தமானதாகத் தெரிகிறது, ஏனெனில் நான் வெளிப்படுத்த முயற்சிப்பதை இது சிறப்பாக விளக்கக்கூடும். இது நீங்கள் என்னிடம் உங்கள் விண்வெளி போன்ற விழிப்புணர்வு அனுபவங்களைப் பற்றி விவரித்து, அவை நித்திய சாட்சியின் முதல் கட்ட உள்ளுணர்வுக்கு ஒத்திருக்கின்றனவா என்று கேட்ட சில சந்தர்ப்பங்களுடனும் தொடர்புடையது. உங்கள் அனுபவங்கள் இருந்தபோதிலும், நீங்கள் எனக்கு தூய இருப்புணர்வை தெளிவாக அனுபவித்ததாகக் கூறியபோதும், நான் உங்களுக்கு 'சரியாக அதுவல்ல' என்று சொன்னேன்.

அப்படியானால் என்ன குறை? உங்களுக்கு அனுபவம் குறையவில்லை, உங்களுக்கு உணர்தல் குறைந்துள்ளது. உங்களுக்கு பரவசமான உணர்வோ அல்லது பரந்த மற்றும் திறந்த வெளியின் உணர்வோ இருக்கலாம்; நீங்கள் ஒரு கருத்தியலற்ற மற்றும் பொருளற்ற நிலையை அனுபவிக்கலாம்; நீங்கள் கண்ணாடி போன்ற தெளிவை அனுபவிக்கலாம் ஆனால் இந்த அனுபவங்கள் அனைத்தும் உணர்தல் அல்ல. அங்கே 'யுரேகா' இல்லை, 'ஆஹா' இல்லை, நீங்கள் மறுக்க முடியாத மற்றும் அசைக்க முடியாத ஒன்றை புரிந்துகொண்ட உடனடி மற்றும் உள்ளுணர்வுப்பூர்வமான அறிவொளியின் கணம் இல்லை -- அந்த সত্যத்தை சாதகர் தெளிவாகக் காண்பதால், புத்தர் கூட உங்களை இந்த உணர்தலிலிருந்து அசைக்க முடியாத ஒரு திடமான நம்பிக்கை. ஒரு சாதகர் ஜென் சடோரியை உணர வேண்டும் என்றால் இந்த உணர்தல் அவரிடம் இருக்க வேண்டும். அந்த சாதகர்களுக்கு இந்த 'நான் இருக்கிறேன்' என்பதை விட்டுவிட்டு அனாத்மன் கோட்பாட்டை ஏற்றுக்கொள்வது ஏன் இவ்வளவு கடினம் என்பதை நீங்கள் தெளிவாகப் புரிந்துகொள்வீர்கள். உண்மையில் இந்த 'சாட்சி'யை விட்டுவிடுதல் என்பது இல்லை, மாறாக இது நமது ஒளிரும் இயல்பின் இருமையற்ற, ஆதாரமற்ற மற்றும் ஒன்றோடொன்று இணைந்த தன்மையை உள்ளடக்கிய உள்ளுணர்வை ஆழப்படுத்துவதாகும். Rob கூறியது போல், "அனுபவத்தை வைத்துக்கொண்டு, பார்வைகளைச் செம்மைப்படுத்துங்கள்".

கடைசியாக, இந்த உணர்தல் தானாகவே ஒரு முடிவல்ல, அது ஒரு ஆரம்பம். நாம் உண்மையாகவும், இந்த ஆரம்ப தரிசனத்தால் மிகைப்படுத்தி அடித்துச் செல்லப்படாமலும் இருந்தால், இந்த உணர்தலிலிருந்து நாம் விடுதலை பெறவில்லை என்பதை உணர்வோம்; மாறாக இந்த உணர்தலுக்குப் பிறகு நாம் மேலும் துன்பப்படுகிறோம். இருப்பினும், இது ஒரு சாதகரை உண்மையான சுதந்திரத்தைத் தேடி ஆன்மீகப் பயணத்தைத் தொடங்க ஊக்குவிக்கும் ஒரு சக்திவாய்ந்த நிபந்தனையாகும். :)

(Soh இன் கருத்துகள்: John Tan/Thusness '[நான் இருக்கிறேன்] உணர்தலுக்குப் பிறகு நாம் மேலும் துன்பப்படுகிறோம்' என்று கூறுவதற்குக் காரணம், 'நான் இருக்கிறேன்' உணர்தலுக்குப் பிறகு தூண்டப்பட்ட அவரது ஆற்றல் சமநிலையின்மையே. இருப்பினும், 'நான் இருக்கிறேன்' உணர்தலுக்குப் பிறகான காலம் எனக்கு ஆனந்தமாகவும் பெரும்பாலும் பிரச்சனையற்றதாகவும் இருந்தது, ஏனெனில் நான் John இன் குறிப்புகள் மற்றும் வழிகாட்டுதலின்படி பயிற்சி செய்ததன் மூலம் ஆபத்துகள் அல்லது தவறான நடைமுறைகளைத் தவிர்த்தேன், அதை நான் இந்த அத்தியாயத்தில் எழுதியுள்ளேன். மேலும் விவரங்களுக்கு 'உண்மைக்கு விழித்தல்: மனதின் இயல்புக்கான ஒரு வழிகாட்டி' நூலில் 'ஆற்றல் சமநிலையின்மைகள் மீதான குறிப்புகள்' என்ற அத்தியாயத்தைப் பார்க்கவும்.)

2. பற்றறுத்தல் பற்றி

மேற்கொண்டு செல்வதற்கு முன், Rob Burbea வழங்கிய முழு உரையையும் தட்டச்சு செய்து இந்த படியை అందుబాటులో ఉంచிய உங்கள் பெரும் முயற்சிக்கு நான் நன்றி சொல்ல வேண்டும். இது மீண்டும் மீண்டும் படிக்கத் தகுந்தது. அந்தப் படியில் பற்றறுத்தல் பற்றி 3 பத்திகள் உள்ளன; நான் அந்தப் பத்திகளுக்கு சில கருத்துలను சேர்ப்பேன்.

இப்போது, ஒரு சாத்தியம் என்னவென்றால், கவனத்தை வளர்ப்பதன் மூலம், நினைவாற்றலை மிகவும் கூர்மையான வழியில் வளர்ப்பதன் மூலம், மிகவும் கவனம் செலுத்திய விழிப்புணர்வு, மிகவும் பிரகாசமான கவனம், நுண்ணோக்கி போன்ற நுட்பமான விழிப்புணர்வு மற்றும் நினைவாற்றலை அப்படிச் செம்மைப்படுத்துவதன் மூலம். அதன் விளைவாக, அந்த வில்லை வழியாக நமக்கு வெளிப்படுத்தப்படும் யதார்த்தம் மிகவும் வேகமாக, விரைவாக மாறும் யதார்த்தமாக இருக்கிறது. திரையில் பிக்சல்கள் மாறுவது போல, ஒரு ஏரியின் மேற்பரப்பில் மணல் விழுவது போல, எல்லாம் மாற்றம், மாற்றம், மாற்றம், தோன்றி மறைதல், தோன்றி மறைதல், அதில் உணர்வும் அடங்கும். எனவே உணர்வின் உணர்வு என்பது வேகமாக எழும் கணங்களாக, உணர்வின் கணம், உணர்வின் கணம், எதனுடனோ సంబంధించి எழுகிறது. இதை நீங்கள் பாலி நியதியின் உரைகளில் மிகச் சாதாரணமாகக் காணலாம், புத்தர் சொன்னதிலும் இது కొంచెం இருக்கிறது, ஆனால் பெரும்பாலும் உரைகளில்தான். ஆனால் மீண்டும், நினைவாற்றலின் స్థిరత్వத்திலிருந்து ஒருவர் அந்த வழியில் வளர முடிந்தால் மிகவும் பயனுள்ளதாக இருக்கும். அதில், இந்த நிலையாமையையெல்லாம் காண்பது, பிடித்துக்கொள்ள எதுவும் இல்லை என்பதைக் கொண்டுவருகிறது. எல்லாம் விரல்களின் வழியாக மணல் நழுவுவது போல நழுவிக்கொண்டிருக்கிறது, உணர்வு உட்பட, பற்றிக்கொள்ள முடியாது. அதனால் அதனுடன் பற்றறுத்தல் நிகழ்கிறது. நான் தத்துவார்த்தமாகக் கூறுகிறேன், ஏனெனில் உண்மையில் சில நேரங்களில் அந்தச் செயல்பாட்டு முறை ஒரு பற்றறுத்தலைக் கொண்டுவருவதில்லை, ஆனால் தத்துவார்த்தமாக அது ஒரு பற்றறுத்தலைக் கொண்டுவருகிறது மற்றும் நிச்சயமாக அதற்கு அந்தத் திறன் உள்ளது. எனவே அதுவும் அதன் கனிகளுடன் கூடிய மற்றொரு சாத்தியம்.

மூன்றாவது ஒன்றை நாம் இங்கு உரைகளின் போக்கில் அதிகம் தொட்டுள்ளோம், அது மேலும் திறந்த உணர்வில் பயிற்சி செய்வது போன்றது - அதனால் விழிப்புணர்வு அனுபவம் மற்றும் நிகழ்வுகளின் முழுத் தளத்திற்கும் விரிந்து திறக்கிறது. இந்த பயிற்சியின் விரிந்து திறத்தல், விழிப்புணர்வை மிகவும் விசாலமான ஒன்றாக உணரும் உணர்விற்கு வழிவகுக்கிறது. குறிப்பாக நாம் மௌனத்தைப் பற்றி பேசும்போது. விழிப்புணர்வு நம்பமுடியாத அளவிற்கு விசாலமானதாக, பரந்ததாக, கற்பனை செய்ய முடியாத அளவிற்கு பரந்ததாகத் தோன்றத் தொடங்குகிறது. இது உண்மையில் பற்றறுத்தலின் மூலம் அடையப்படலாம். எனவே நாம் பயிற்சியில் எவ்வளவு அதிகமாகப் பற்றறுக்கிறோமோ, అంతగా விழிப்புணர்வு இந்த மிக அழகான வழியில் திறக்கும் வாய்ப்பு அதிகம். மிகவும் பரந்த விழிப்புணர்வு, பற்றறுத்தலைச் சார்ந்தது.

நாம் எப்படிப் பற்றறுப்பது? நாம் பற்றறுத்தலில் மட்டும் கவனம் செலுத்தலாம், நாம் நிலையாமையில் கவனம் செலுத்தலாம், பின்னர் நாம் பற்றறுக்கிறோம், அல்லது நாம் அனாத்மனில் கவனம் செலுத்தலாம் - நான் அல்ல, என்னுடையது அல்ல. பற்றறுப்பதற்கான மூன்று உன்னதமான வழிகள் இவை. அந்த பரந்த விழிப்புணர்வு உணர்வு, கவனத்தைத் தளர்த்தும் விதமாகப் பயிற்சி செய்வதன் மூலமும் கண்டுபிடிக்கப்படலாம் அல்லது அடையப்படலாம். எனவே பொதுவாக நாம் இந்தப் பொருளுக்கும் அந்தப் பொருளுக்கும், மற்றொரு பொருளுக்கும், இன்னொரு பொருளுக்கும் கவனம் செலுத்துகிறோம். ஆனால் உண்மையில் அந்தப் போக்கைத் தளர்த்தி, வெளியில் உள்ள பொருள்கள் அல்லது விஷயங்களைக் காட்டிலும், ತೆರೆಯும் வெளியில் அதிக ஆர்வம் காட்டுவது. அப்போது நாம் பொருள்களுடன் வெளியே சென்று காரியங்கள் செய்வதற்குப் பதிலாக, விழிப்புணர்வில் ஓய்வெடுக்கலாம் என்று கூறுகிறோம், ஒருவர் ತೆರೆಯத் தொடங்கும் அந்த விழிப்புணர்வு வெளியில் ஓய்வெடுக்கிறார். இதை ஒருவர் கண்கள் திறந்தபடியோ, அல்லது கண்கள் மூடியபடியோ செய்யலாம், உண்மையில் முற்றிலும் பொருத்தமற்றது. கண்கள் திறந்தபடி பயிற்சி செய்யுங்கள், கண்கள் மூடியபடி பயிற்சி செய்யுங்கள்.

பௌத்தத்தை ஒதுக்கி வைத்துவிட்டு, 'பற்றறுத்தல்' என்ற கலையை நாம் ஒருபோதும் குறைத்து மதிப்பிடக்கூடாது என்பதை நான் வலியுறுத்த விரும்புகிறேன், அது விரைவில் நம் வாழ்வில் மிகவும் சவாலான முயற்சியாக நிரூபணமாகும். 'பற்றறுத்தல்' என்பதற்கு பெரும்பாலும் வாழ்க்கையின் ஏற்ற தாழ்வுகளைக் கடந்து செல்வதிலிருந்து வரும் ஆழ்ந்த ஞானம் தேவைப்படுகிறது, மேலும் జీవితకాల பயிற்சியுடன் கூட, 'பற்றறுத்தலின்' அகலத்தையும் ஆழத்தையும் நம்மால் புரிந்து கொள்ள முடியாமல் போகலாம்.

என் அனுபவத்தில், அனாத்மன் மற்றும் அனைத்து நிகழ்வுகளின் சூனிய இயல்பு பற்றிய உள்ளுணர்வு எழுவதற்கு முன், 'பற்றறுத்தல்' என்பது எப்படியோ துன்பத்தின் அளவுக்கு సంబంధించింది. చాలా తరచుగా, நம்மில் பலர் తీవ్రமான துன்பச் செயல்முறைக்குச் செல்ல வேண்டியுள்ளது, அதற்குப் பிறகே நம்மால் உண்மையாக 'பற்றறுக்க' முடியும். அது 'பற்றறுக்கும்' 'விருப்பம்' எழுவதற்கு ஒரு முன்நிபந்தனையாகத் தோன்றுகிறது. :)

மனம் தன்னை எப்படி விடுவிப்பது என்று அறியாது. தன் வரம்புகளைக் கடந்து செல்வதன் மூலம் அது தளர்வை அனுபவிக்கிறது. ஆழ்ந்த குழப்பத்திலிருந்து அது அறிதலைக் கைவிடுகிறது. తీవ్రమైన துன்பத்திலிருந்து விடுவித்தல் வருகிறது. முழுமையான అలసటவிலிருந்து ஓய்வு வருகிறது. இவையெல்லாம் চক্রাকারে மீண்டும் மீண்டும் நிகழ்கின்றன, எல்லாம் உண்மையில் ஏற்கனவே விடுவிக்கப்பட்டுவிட்டது என்பதை உணரும் வரை, ஆரம்பத்திற்கு முன்பிருந்தே தன்னிச்சையான நிகழ்வாக.

~ Thusness

Rob, நிலையற்ற நிகழ்வுகளில் அநித்தியத்தையும் அனாத்மனையும் காணும் பயிற்சியை அடையாளமின்மை மற்றும் பிரித்து நோக்குதலுடன் இணைக்கிறார். நான் இதை ஏற்கவில்லை; அடுத்த பகுதியில் என் பார்வைகளையும் கருத்துகளையும் தருகிறேன்.

3. அறியாமை, பிரித்து நோக்குதல் மற்றும் விடுதலை பற்றி

நீங்கள் சமீபத்தில் பதிவிட்ட பெரும்பாலான கட்டுரைகள் இருமையற்ற அனுபவம் மற்றும் விழிப்புணர்வின் பரந்த திறந்த விசாலம் பற்றியவை. என் அறிவுரை என்னவென்றால், அனுபவத்தின் இருமையற்ற அம்சத்தில் மட்டும் உங்களை மிகையாகச் சாய்த்துக் கொண்டு 'அறியாமை'யைப் புறக்கணிக்காதீர்கள், அறியாமை பற்றிய நேரடி உள்ளுணர்வு பெறுவதும் అంతే முக்கியமானது. இருமையற்றவாதிகளுக்கு, இருப்பு எங்கும் பரவியுள்ளது ஆனால் இது அறியாமைக்கும் சமமாக உண்மையே. அது நமது அனுபவங்களின் அனைத்து அம்சங்களிலும் பரவியுள்ளது, அதில் ஆழ்ந்த தியான நிலை அல்லது இருமையற்ற, கருத்தியலற்ற, பொருளற்ற நிலையும் அடங்கும். எனவே 'அறியாமை'யின் அற்புதமான குருடாக்கும் சக்தியை ஆழமாக உணருங்கள், அது எவ்வளவு மறைவாக ஆழமானது, அது அனுபவ யதார்த்தத்தை எப்படி வடிவமைக்கிறது மற்றும் சிதைக்கிறது. நமது உள்ளார்ந்த மற்றும் இருமைப் பார்வையை விட ஹிப்னாடிக் ஆன எந்த மந்திர எழுத்தையும் என்னால் காண முடியவில்லை.

'குருடாக்கும் மந்திரம்' இன்னும் బలంగా இருக்கும்போது, நாம் நிகழ்வுகளின் அநித்தியத்தைக் கவனிக்கும் பயிற்சியைச் செய்தால், பயிற்சியின் நோக்கம் பற்றின்மை, அடையாளமின்மை மற்றும் பிரித்து நோக்குதலை நோக்கித் திரும்புவதாகத் தோன்றுகிறது. உண்மையில் அது அவ்வாறு புரிந்து கொள்ளப்பட்டாலும் பரவாயில்லை, ஆனால் பலரால் பற்றின்மை மற்றும் அடையாளமின்மையுடன் நின்று, ஆதாரமற்ற தன்மையில் முழுமையான மனநிறைவுடன் ஓய்வெடுக்க முடிவதில்லை. எப்படியோ அவர்கள் ஓய்வெடுக்க ஒரு நிரந்தரமான மாறாத நிலையை 'உருவாக்கி' விடுவார்கள். 'நான் அல்ல, என்னுடையது அல்ல' என்பது 'என்னுடையது அல்லது நான்' என்று ஒன்று இருப்பது போல் ஒலிக்கிறது. சாதகர்கள் 'அனாத்மன்' என்பதை 'முற்றிலும் என்னுடையது அல்லது நான் என்று சொல்லக்கூடிய எதுவும் இல்லை' என்று கருத வேண்டும் என்று நான் விரும்புவேன்; அப்படியிருந்தும், 'முற்றிலும் என்னுடையது அல்லது நான் என்று சொல்லக்கூடிய எதுவும் இல்லை' என்ற இந்த உணர்தல், அனாத்மனின் அனுபவப்பூர்வமான உள்ளுணர்வாகத் தவறாகப் புரிந்து கொள்ளப்படக்கூடாது (பார்க்க: அனாத்மன் (ஆன்மா அற்ற தன்மை), சூனியம், மகா மற்றும் சாதாரணத்தன்மை, மற்றும் தன்னிச்சையான முழுமை). பௌத்தத்தில், அனாத்மன் மற்றும் சார்பு நிலைத் தோற்றத்தின் உண்மையான பொருளைப் பற்றிய உள்ளுணர்வை எழுப்புவதை விட முக்கியமானது எதுவும் இல்லை என்பதால், நான் இந்த அம்சத்திற்கு வலுவான ഊന്നൽ கொடுத்துள்ளேன், ஏனெனில் ஞானமே (குறிப்பாக பிரக்ஞை ஞானம்) விடுவிக்கிறது (ஏனெனில் துன்பத்திற்குக் காரணம் அறியாமை). இதை తేలికగా எடுத்துக்கொள்ளாதீர்கள். :)

ஆயினும்கூட, இந்த முன்னேற்றம் தவிர்க்க முடியாததாகத் தோன்றுகிறது, ஏனெனில் மனம் அறியாமையால் (இருமை மற்றும் உள்ளார்ந்த போக்கு) ஆளப்படுகிறது. மேலும் ஆச்சரியமாக, மனம் அத்தகைய நிலையை உருவாக்கி, அதுதான் ஓய்வெடுக்கும் இடம், நிர்வாணம் என்று நினைக்க முடியும். இது எல்லா ஆபத்துகளிலும் மிக ஆபத்தானது, ஏனெனில் Rob கூறியது போல், அது மிகவும் அழகாகவும், உள்ளார்ந்த மற்றும் இருமை மனதின் আদর্শ மாதிரிக்கு చక్కగా பொருந்துகிறது. ஒரு சாதகர் அதில் சிக்கிக்கொண்டால், அதை விடுவது கடினம்.

இருப்பினும், அனாத்மன் பற்றிய உள்ளுணர்வு எழுந்து, நாம் நிகழ்வுகளைக் கவனிக்கும் பயிற்சிக்குத் திரும்பினால், விடுதலைக்கு 'அத்தகைய நிரந்தர நிலை அல்லது நான்/ஆன்மா' தேவையில்லை என்பதை உணர்வோம். நாம் அறியாமையைக் கரைத்தால் போதும், அநித்தியம் தானாகவே விடுதலையளிப்பதாக மாறும். எனவே நாம் நிராகரிப்பது நமது అంతిమ இலக்காக மாறுகிறது, மேலும் நம்மால் விடுதலையைக் காண முடியாததற்கான காரணம் స్పష్టమవుతుంది -- ஏனெனில் நாம் விடுதலையிலிருந்து ஓடிக்கொண்டிருக்கிறோம்; அதேபோல், நாம் துன்பப்படுவதற்கான காரணம், நாம் చురుకుగా துன்பத்தைத் தேடிக்கொண்டிருக்கிறோம். இதைத்தான் உங்கள் மன்றத்தில் பின்வரும் 2 பத்திகளில் நான் குறிப்பிட்டேன்:

"...நிறைய முயற்சி தேவைப்படுவது போல் தெரிகிறது -- ஆனால் உண்மையில் அப்படியில்லை. முழுப் பயிற்சியும் ஒரு செயல்தவிர்ப்பு செயல்முறையாக மாறுகிறது. அது தொடக்கத்திலிருந்தே விடுவிக்கப்பட்ட, ஆனால் எப்போதும் தன்னைப் பாதுகாக்க, காப்பாற்ற மற்றும் பற்றிக்கொண்டிருக்கும் இந்த 'நான்' என்ற உணர்வால் மறைக்கப்பட்டிருக்கும் நமது இயல்பின் செயல்பாடுகளைப் படிப்படியாகப் புரிந்துகொள்ளும் ஒரு செயல்முறை. முழு 'நான்' என்ற உணர்வும் ஒரு 'செயல்'. நாம் செய்வது, நேர்மறையாக இருந்தாலும் எதிர்மறையாக இருந்தாலும், அது ஒரு செயல்தான். అంతిమంగా, பற்றறுத்தலோ அல்லது இருக்க விடுவதோ கூட இல்லை, ஏனெனில் ஏற்கனவே தொடர்ச்சியான கரைதலும் எழுச்சியும் உள்ளது, இந்த எப்போதும் கரையும் மற்றும் எழும் தன்மை தானாகவே விடுதலையளிப்பதாக மாறுகிறது. இந்த 'நான்' அல்லது 'ஆன்மா' இல்லாமல், 'செயல்' இல்லை, தன்னிச்சையான எழுச்சி மட்டுமே உள்ளது."

~ Thusness (ஆதாரம்: இருமையற்ற மற்றும் கர்ம வடிவங்கள்)

"...ஒருவர் நமது இயல்பின் உண்மையை காண முடியாதபோது, எல்லா பற்றறுத்தலும் மறைமுகமாக மற்றொரு வடிவ பற்றுதலேயன்றி வேறில்லை. எனவே 'உள்ளுணர்வு' இல்லாமல், விடுவித்தல் இல்லை.... அது ஆழமாக காணும் ஒரு படிப்படியான செயல்முறை. அது காணப்படும்போது, பற்றறுத்தல் இயற்கையானது. உங்களை நீங்களே சுயமாக விட்டுக்கொடுக்க கட்டாயப்படுத்த முடியாது... எனக்கு சுத்தி என்பது எப்போதும் இந்த உள்ளுணர்வுகள்தான்... இருமையற்ற மற்றும் சூனிய இயல்பு...."

~ Thusness

எனவே, பிரித்து நோக்குதல் உடனடியாக நம்மை ஒரு இருமை நிலைக்குள் தள்ளுகிறது, அதனால்தான் நான் Rob உடன் உடன்படவில்லை. அனாத்மனின் உள்ளுணர்வு எழுந்தால், மையம் இல்லை, ஆதாரம் இல்லை, முகவர் இல்லை; சார்பு நிலையில் தோன்றும் நிகழ்வுகள் மட்டுமே உள்ளன, சாதகர்கள் இந்த vivido ஆன எழும் மற்றும் கரையும் அனுபவத்திலிருந்தே உடனடியாக மற்றொரு ముఖ్యமான உள்ளுணர்வை எழுப்ப வேண்டும் -- சார்பு நிலையில் தோன்றும் இந்த vivido ஆன மினுமினுப்பு இயற்கையாகவே தூய்மையானது மற்றும் தானாகவே விடுதலையளிப்பது.

கடைசியாக, தர்ம முத்திரைகளின் ஆழ்ந்த பொருளை உணர்ந்து கொள்வதற்கு ஒரு निश्चितமான வரிசைமுறை உள்ளது என்று நான் கூறவில்லை; அது ஒவ்வொரு சாதகரின் நிபந்தனைகள் மற்றும் திறனைப் பொறுத்தது. ஆனால் தேர்வு வழங்கப்பட்டால், முதலில் அனாத்மனின் உண்மையான பொருளை ஊடுருவித் தொடங்குங்கள், அனாத்மன் பற்றிய நமது உள்ளுணர்வை முதிர்ச்சியடையச் செய்தவுடன், அநித்தியம், துன்பம் மற்றும் நிர்வாணம் பற்றி நமக்கு மிகவும் வேறுபட்ட புரிதல்கள் இருக்கும். :)

4. இருமையற்ற அனுபவம், உணர்தல் மற்றும் அனாத்மன் பற்றி

நான் உங்கள் மன்ற விவாதங்களில் சிலவற்றை சாதாரணமாகப் பார்த்தேன். மிகவும் அறிவூட்டும் விவாதங்கள் மற்றும் எனது 7-கட்ட-உள்ளுணர்வுகளின் நல்ல விளக்கக்காட்சி. ஆனால் அதை ஒரு மாதிரியாக மிகைப்படுத்த வேண்டாம்; அதை ஞானத்திற்கான ஒரு निश्चितமான மாதிரியாகக் கருதக்கூடாது, மற்றவர்களின் அனுபவங்களையும் உள்ளுணர்வுகளையும் சரிபார்க்க அதை ஒரு கட்டமைப்பாகவும் பயன்படுத்தக்கூடாது. உங்கள் ஆன்மீகப் பயணத்தில் அதை ஒரு வழிகாட்டியாக எடுத்துக்கொள்ளுங்கள்.

இருமையற்ற அனுபவத்தை இருமையற்ற உணர்தலிலிருந்தும், இருமையற்ற உணர்தலை அனாத்மனின் உள்ளுணர்விலிருந்தும் வேறுபடுத்துவது சரிதான். நாம் இதைப் பற்றி எண்ணற்ற முறை விவாதித்திருக்கிறோம். நாம் பயன்படுத்தும் சூழலில் இருமையற்ற அனுபவம் என்பது அக-புறப் பிரிவு இல்லாத அனுபவத்தைக் குறிக்கிறது. இரண்டு மெழுகுவர்த்திச் சுடர்களை ஒன்றாக வைப்பது போன்றது அந்த அனுபவம், அங்கு சுடர்களுக்கு இடையிலான எல்லை பிரித்தறிய முடியாததாகிவிடும். அது ஒரு உணர்தல் அல்ல, కేవలం ஒரு நிலை, அகநிலைக்கும் புறநிலைக்கும் இடையிலான ஒற்றுமையின் ஒரு அனுபவம், அங்கு பிரிக்கும் கருத்தியல் அடுக்கு ஒரு தியான நிலையில் தற்காலிகமாக இடைநிறுத்தப்படுகிறது. இதை நீங்கள் அனுபவித்திருக்கிறீர்கள்.

மறுபுறம், இருமையற்ற உணர்தல் என்பது அக-புறப் பிரிவின் மாயையான இயல்பை ஊடுருவிப் பார்ப்பதிலிருந்து வரும் ஒரு ஆழ்ந்த புரிதல். அது 'ஆன்மா அற்ற தன்மை' மீது சிறப்பாக கவனம் செலுத்தும் கடுமையான விசாரணை, சவால் மற்றும் நீண்ட காலப் பயிற்சிக்குப் பிறகு எழும் ஒரு உள்ளுணர்வின் விளைவாக ஏற்பட்ட ஒரு இயற்கையான இருமையற்ற நிலை. எப்படியோ "ஆன்மா அற்ற தன்மை" மீது கவனம் செலுத்துவது நிலையற்ற மற்றும் ಕ್ಷಣಿಕ நிகழ்வுகளின் மீது ஒரு புனித உணர்வைத் தூண்டும். ஒரு காலத்தில் முழுமுதலின் ஏகபோகமாக இருந்த புனித உணர்வு இப்போது சார்பு நிலையிலும் காணப்படுகிறது. 'ஆன்மா அற்ற தன்மை' என்ற சொல் ஜென்-கோவனைப் போல গুপ্তமானதாக, பொருளற்றதாக அல்லது तर्कத்திற்குப் புறம்பானதாகத் தோன்றலாம், ஆனால் அதை உணரும்போது, அது உண்மையில் வெளிப்படையாகத் தெளிவானது, நேரடியானது மற்றும் எளிமையானது. அந்த உணர்தலுடன், எல்லாம் ஒன்றுக்குள் கரைந்து போகும் அனுபவமும் சேர்ந்து வருகிறது:

  1. ஒரு અંતિમ அகநிலையில் அல்லது
  2. வெறும் 'நிகழ்வுகளின் ஓட்டமாக'

எந்தவொரு சந்தர்ப்பத்திலும், இரண்டும் பிரிவினையின் முடிவைக் குறிக்கின்றன; அனுபவப்பூர்வமாக இரண்டென்ற உணர்வு இல்லை, ஒற்றுமையின் அனுபவம் ஆரம்பத்தில் மிக அதிகமாக இருக்கலாம், ஆனால் இறுதியில் அது அதன் மகத்துவத்தை இழந்துவிடும், மேலும் விஷயங்கள் சாதாரணமாகிவிடும். ஆயினும்கூட, ஒற்றுமை உணர்வு 'அனைத்தும் ஆன்மா' என்ற அனுபவத்திலிருந்து பெறப்பட்டதா அல்லது 'కేవలం வெளிப்பாடு' என்பதிலிருந்து பெறப்பட்டதா என்பதைப் பொருட்படுத்தாமல், இது "ஆன்மா அற்ற தன்மை" என்பதன் ஆரம்ப உள்ளுணர்வு. முந்தையது ஏக-சித்தம் என்றும், பிந்தையது அசித்தம் என்றும் அழைக்கப்படுகிறது.

நிலை 1 இல், சாதகர்கள் தொடர்ந்து, 거의 அறியாமலேயே, மிகவும் நுட்பமான வழியில் ஒரு மீபொருண்மை சாரத்தை உருவகப்படுத்துவதும், பொருளாக்குவதும், விரித்துரைப்பதும் வழக்கம். ஏனென்றால், இருமையற்ற உணர்தல் இருந்தபோதிலும், புரிதல் இன்னும் அக-புற இருமை அடிப்படையிலான ஒரு கண்ணோட்டத்திலிருந்தே அமைந்துள்ளது. எனவே இந்தப் போக்கைக் கண்டறிவது கடினம், மேலும் சாதகர்கள் 'ஆன்மாவின் அடிப்படையில் ஆன்மா அற்ற தன்மை' பற்றிய தங்கள் புரிதலைக் கட்டியெழுப்பும் பயணத்தைத் தொடர்கின்றனர்.

நிலை 2 சாதகர்களுக்கு, அவர்கள் அனாத்மன் கோட்பாட்டைப் பாராட்டுவதற்கு ஒரு சிறந்த நிலையில் உள்ளனர். அனாத்மனின் உள்ளுணர்வு எழும்போது, எல்லா அனுபவங்களும் மறைமுகமாக இருமையற்றதாகிவிடும். ஆனால் அந்த உள்ளுணர்வு பிரிவினையை ஊடுருவிப் பார்ப்பது மட்டுமல்ல; அது பொருளாக்குதலின் முழுமையான முடிவைப் பற்றியது, அதனால் 'முகவர்' கூடுதல் என்பது ஒரு உடனடி அங்கீகாரம், உண்மையான அனுபவத்தில் அது இல்லை. அனுபவ யதார்த்தம் எப்போதும் அப்படித்தான் இருந்தது என்றும், ஒரு மையம், ஒரு ஆதாரம், ஒரு தளம், ஒரு மூலம் ஆகியவற்றின் இருப்பு எப்போதும் அனுமானிக்கப்பட்டது என்றும் அது ஒரு உடனடி உணர்தல்.

இந்த உணர்தலை முதிர்ச்சியடையச் செய்ய, ஒரு முகவர் இல்லாத நேரடி அனுபவம் கூட अपर्याप्तமானதாக நிரூபணமாகும்; பார்வையின் அடிப்படையில் ஒரு முழுமையான புதிய முன்னுதாரண மாற்றமும் இருக்க வேண்டும்; நமது கணம்தோறும் அனுபவ யதார்த்தத்தை ஒரு மூலம், ஒரு சாரம், ஒரு மையம், ஒரு இடம், ஒரு முகவர் அல்லது ஒரு கட்டுப்படுத்தியிலிருந்து பகுப்பாய்வு செய்தல், பார்த்தல் மற்றும் புரிந்துகொள்ளுதல் என்ற எண்ணம், தேவை, உந்துதல் மற்றும் போக்கிற்கு కట్టుబడి இருப்பதிலிருந்து நம்மை விடுவித்து, పూర్తిగా அனாத்மன் மற்றும் சார்பு நிலைத் தோற்றத்தில் ஓய்வெடுக்க வேண்டும்.

எனவே, இந்த உள்ளுணர்வு நிலை ஒரு અંતિમ யதார்த்தத்தின் இருமையற்ற இயல்பைப் பற்றி красноречиво பாடுவது பற்றியது அல்ல; மாறாக அது இந்த અંતિમ யதார்த்தத்தை பொருத்தமற்றதாகக் கருதுகிறது. અંતિમ யதார்த்தம் உள்ளார்ந்ததாக விஷயங்களைப் பார்க்கும் ஒரு மனதிற்கு மட்டுமே பொருத்தமானதாகத் தோன்றுகிறது, இந்தப் போக்கு கரைந்தவுடன், ஒரு மூலத்தின் எண்ணம் பிழையானதாகவும் தவறானதாகவும் காணப்படும். எனவே, ஆன்மா அற்ற தன்மையின் அகலத்தையும் ஆழத்தையும் முழுமையாக அனுபவிக்க, சாதகர்கள் முழு அக-புறக் கட்டமைப்பையும் கைவிடத் தயாராகவும் விருப்பமாகவும் இருக்க வேண்டும், மேலும் 'மூலம்' என்ற முழு எண்ணத்தையும் அகற்றுவதற்குத் திறந்திருக்க வேண்டும். Rob தனது உரையில் இந்த விஷயத்தை மிகவும் திறமையாக வெளிப்படுத்தினார்:

ஒருமுறை புத்தர் ஒரு துறவிகள் குழுவிடம் சென்று, விழிப்புணர்வை எல்லாப் பொருட்களின் மூலமாகவும் பார்க்க வேண்டாம் என்று அடிப்படையில் அவர்களிடம் கூறினார். எனவே, ஒரு பரந்த விழிப்புணர்வு இருக்கிறது என்றும், எல்லாம் அதிலிருந்து தோன்றி ಅದರಲ್ಲಿக்கே மீண்டும் மறைந்துவிடுகிறது என்ற உணர்வு, அது எவ்வளவு அழகாக இருந்தாலும், யதார்த்தத்தைப் பார்ப்பதற்கு அது உண்மையில் ஒரு திறமையான வழி அல்ல என்று அவர் அவர்களிடம் கூறினார். அது மிகவும் சுவாரஸ்யமான சூத்திரம், ஏனென்றால் முடிவில் துறவிகள் அவரது வார்த்தைகளில் மகிழ்ந்தார்கள் என்று சொல்லாத ஒரே சூத்திரங்களில் இதுவும் ஒன்று.

அந்தக் துறவிகள் குழு அதைக் கேட்க விரும்பவில்லை. அவர்கள் அந்த நிலை உள்ளுணர்வுடன் மிகவும் மகிழ்ச்சியாக இருந்தனர், அது எவ்வளவு அழகாக இருந்தாலும், புத்தரின் வார்த்தைகளில் துறவிகள் மகிழவில்லை என்று அது கூறியது. (சிரிப்பு) இதேபோல், ஒரு ஆசிரியராக இதை எதிர்கொள்ள வேண்டியிருக்கிறது, நான் சொல்ல வேண்டும். இந்த நிலை மிகவும் கவர்ச்சிகரமானதாக இருக்கிறது, அதில் અંતિમமான ஒன்றின் சுவை அதிகம் உள்ளது, அதனால் பல நேரங்களில் மக்கள் அங்கே அசைக்க முடியாதவர்களாக இருக்கிறார்கள்.

அப்படியானால், பௌத்தம் ஒரு 'மூலத்தை' நாடாமல் பேசும் பார்வை என்ன? உங்கள் மன்றத்தின் 'பௌத்தத்தை வேறுபடுத்துவது எது' என்ற இழையில் Vajrahridaya எழுதிய பதிவு அந்தப் பார்வையை சுருக்கமாகவும் தெளிவாகவும் வெளிப்படுத்தியதாக நான் நினைக்கிறேன், அது நன்றாக எழுதப்பட்டுள்ளது. அது சொல்லப்பட்டாலும், இந்த vivido ஆன தற்போதைய வெளிப்பாட்டுக் கணத்திற்குள் முடிவில்லாமல் பின்னோக்கிச் செல்ல நினைவில் கொள்ளுங்கள் – இந்த எழும் எண்ணமாக, இந்த கடந்து செல்லும் வாசனையாக – சூனியமே வடிவம். :)

குறிச்சொற்கள்: அனாத்மன், நான் இருக்கிறேன், John Tan, இருமையற்ற, ஞானத்தின் நிலைகள் |

Soh

English: Realization and Experience and Non-Dual Experience from Different Perspectives

Chứng Ngộ, Trải Nghiệm và Trải Nghiệm Bất Nhị từ những Góc Nhìn Khác Nhau

(Viết bởi Người Qua Đường/Như Thị vào năm 2009)

A-E-N, bạn đã đăng một số bài viết rất thú vị và chất lượng trên blog này. Tôi thích đọc chúng cũng như những bài đăng bạn đã viết trên diễn đàn Đạo Sĩ Lang Thang và diễn đàn của bạn. Thực ra, trong tất cả những bài viết gần đây bạn đăng trong 2 tháng qua, tôi thích nhất bài nói chuyện của Róp Bơ-bi-a nhưng không hiểu sao tôi lại không có ‘sự thôi thúc tức thời’ để bình luận cho đến khi bài viết này của Ru-pợt xuất hiện. Tôi không biết tại sao nhưng tôi sẽ cho phép sự thôi thúc này tự nó viết ra. :)

Trong khi đọc qua những bài viết này, có một vài điểm nảy ra trong đầu tôi, vì vậy tôi sẽ chỉ ghi lại chúng và mở rộng chúng trong quá trình viết.

  1. Về Trải Nghiệm và Chứng Ngộ

  2. Về Sự Buông Xả

  3. Về Vô Minh, Sự Phân Lập và Giải Thoát

  4. Về Trải Nghiệm Bất Nhị, Chứng Ngộ và Vô Ngã

  5. Về Trải Nghiệm và Chứng Ngộ

Lời bình của Sô: Cũng xem bài viết liên quan - Trải Nghiệm/Thoáng Thấy/Nhận Ra TA LÀ và Chứng Ngộ TA LÀ (Sự Xác Tín về Tồn Tại)

Một trong những phản ứng trực tiếp và tức thì mà tôi có sau khi đọc các bài viết của Róp Bơ-bi-a và Ru-pợt là họ đã bỏ lỡ một điểm rất và quan trọng nhất khi nói về Trải Nghiệm của Người Chứng Tri Vĩnh Hằng -- Sự Chứng Ngộ. Họ tập trung quá nhiều vào trải nghiệm mà bỏ qua sự chứng ngộ. Thành thật mà nói, tôi không thích tạo ra sự phân biệt này vì tôi cũng thấy sự chứng ngộ là một dạng trải nghiệm. Tuy nhiên, trong trường hợp cụ thể này, nó có vẻ phù hợp vì nó có thể minh họa tốt hơn những gì tôi đang cố gắng truyền đạt. Nó cũng liên quan đến vài lần bạn mô tả cho tôi về những trải nghiệm tánh giác giống như không gian của bạn và hỏi liệu chúng có tương ứng với tuệ kiến giai đoạn một về Người Chứng Tri Vĩnh Hằng hay không. Mặc dù trải nghiệm của bạn là có thật, tôi đã nói với bạn là ‘không hoàn toàn chính xác’ ngay cả khi bạn nói với tôi rằng bạn đã trải nghiệm rõ ràng một cảm giác hiện diện thuần túy.

Vậy thì thiếu sót ở đâu? Bạn không thiếu trải nghiệm, bạn thiếu sự chứng ngộ. Bạn có thể có cảm giác phúc lạc hay cảm nhận về sự rộng lớn và không gian mở; bạn có thể trải nghiệm một trạng thái phi khái niệm và vô đối tượng; bạn có thể trải nghiệm sự trong sáng như gương nhưng tất cả những trải nghiệm này không phải là Chứng Ngộ. Không có một khoảnh khắc ‘ơ-rê-ka’, không có ‘a-ha’, không có khoảnh khắc giác ngộ tức thì và trực giác rằng bạn đã hiểu ra một điều gì đó không thể chối cãi và không thể lay chuyển -- một sự xác tín mạnh mẽ đến mức không ai, ngay cả Đức Phật cũng không thể làm bạn lung lay khỏi sự chứng ngộ này bởi vì hành giả thấy quá rõ ràng chân lý của nó. Đó là tuệ kiến trực tiếp và không thể lay chuyển về ‘Bạn’. Đây là sự chứng ngộ mà một hành giả phải có để nhận ra cái ngộ của Thiền. Bạn sẽ hiểu rõ tại sao các hành giả đó lại khó từ bỏ ‘Tánh Ta Là’ này và chấp nhận giáo lý vô ngã. Thực ra không có sự từ bỏ ‘Người Chứng Tri’ này, mà đúng hơn là sự đào sâu tuệ kiến để bao hàm cả tính bất nhị, vô căn và tương tức của bản tánh quang minh chúng ta. Giống như những gì Róp đã nói, "giữ lại trải nghiệm nhưng tinh luyện lại cái thấy".

Cuối cùng, sự chứng ngộ này tự nó không phải là một kết thúc, nó là sự khởi đầu. Nếu chúng ta trung thực và không quá phóng đại và bị cuốn đi bởi cái thoáng thấy ban đầu này, chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng ta không đạt được sự giải thoát từ sự chứng ngộ này; ngược lại, chúng ta khổ đau nhiều hơn sau sự chứng ngộ này. Tuy nhiên, đó là một điều kiện mạnh mẽ thúc đẩy một hành giả bắt đầu một hành trình tâm linh để tìm kiếm sự tự do đích thực. :)

(Lời bình của Sô: lý do Giôn Tan/Như Thị nói ‘chúng ta khổ đau nhiều hơn sau sự chứng ngộ [TA LÀ] này’ là do sự mất cân bằng năng lượng của anh ấy bị kích hoạt sau khi chứng ngộ TA LÀ. Tuy nhiên, giai đoạn sau khi chứng ngộ TA LÀ của tôi thì phúc lạc và hầu như không có vấn đề gì, vì tôi đã tránh được những cạm bẫy hoặc thực hành sai lầm bằng cách thực hành theo các chỉ dẫn và hướng dẫn của Giôn, mà tôi đã viết trong chương này. Xem chương về Các Mẹo về Mất Cân Bằng Năng Lượng trong Tỉnh Thức với Thực Tại: Hướng dẫn về Bản Tánh của Tâm để biết thêm chi tiết.).

  1. Về Sự Buông Xả

Trước khi đi xa hơn, tôi phải cảm ơn bạn vì nỗ lực tuyệt vời đã gõ lại toàn bộ bài nói chuyện của Róp Bơ-bi-a và cung cấp bản ghi này. Nó chắc chắn đáng để đọc đi đọc lại. Có 3 đoạn về sự buông xả trong bản ghi; tôi sẽ thêm một vài bình luận vào những đoạn này.

Bây giờ, một khả năng là thông qua việc phát triển sự chú tâm, phát triển chánh niệm một cách rất sắc bén, tánh giác rất tập trung, sự chú tâm rất sáng tỏ, một loại tánh giác vi tế như kính hiển vi và thực sự tinh luyện chánh niệm như thế. Và điều xảy ra là thực tại được tiết lộ cho chúng ta thông qua lăng kính đó là một thực tại thay đổi rất nhanh chóng, nhanh chóng. Mọi thứ giống như các điểm ảnh trên màn hình thay đổi, như cát rơi trên mặt hồ, chỉ là thay đổi, thay đổi, thay đổi, sinh và diệt, sinh và diệt, bao gồm cả ý thức trong đó. Vì vậy, cảm giác về ý thức là những khoảnh khắc sinh khởi nhanh chóng, khoảnh khắc của ý thức, khoảnh khắc của ý thức, sinh khởi trong mối quan hệ với một cái gì đó. Và bạn thấy điều này rất phổ biến trong các bộ luận giải kinh tạng Pali, nó cũng có một chút trong những gì Đức Phật đã nói, nhưng chủ yếu là trong các bộ luận giải. Nhưng một lần nữa, có thể rất hữu ích nếu người ta có thể phát triển theo cách đó chỉ từ sự nhất quán của chánh niệm. Trong đó, điều nó mang lại, khi thấy tất cả sự vô thường này, là không có gì để bám víu. Mọi thứ chỉ trôi tuột qua các ngón tay, như cát qua kẽ tay, kể cả ý thức, không thể bám víu được. Và vì vậy sự buông xả xảy ra với điều đó. Tôi nói về mặt lý thuyết, bởi vì thực sự đôi khi phương thức làm việc đó không thực sự mang lại sự buông xả, nhưng về mặt lý thuyết, nó mang lại sự buông xả và nó chắc chắn có tiềm năng đó. Vì vậy, đó là một khả năng khác, với những thành quả của nó.

Một khả năng thứ ba mà chúng ta đã đề cập nhiều hơn trong quá trình các buổi nói chuyện ở đây, và nó thiên về việc thực hành theo một cảm giác mở rộng hơn – và vì vậy tánh giác kiểu như mở ra toàn bộ trường trải nghiệm và hiện tượng. Và sự mở ra này của việc thực hành giúp tạo ra một cảm giác về tánh giác như một cái gì đó rất rộng lớn. Đặc biệt là khi chúng ta nói một chút về sự im lặng. Tánh giác bắt đầu có vẻ rộng lớn lạ thường, bao la, bao la không thể tưởng tượng. Bây giờ, điều này thực sự có thể đạt được thông qua sự buông xả. Vì vậy, chúng ta càng buông xả trong thực hành, khả năng cảm giác về tánh giác mở ra theo cách rất đẹp đẽ này càng cao. Tánh giác rất bao la, phụ thuộc vào sự buông xả.

Và làm thế nào để chúng ta buông xả? Chúng ta có thể chỉ tập trung vào việc buông xả, chúng ta có thể tập trung vào sự vô thường và rồi chúng ta buông xả, hoặc chúng ta có thể tập trung vào Vô ngã – không phải tôi, không phải của tôi. Đó là ba cách cổ điển để buông xả. Cảm giác về tánh giác bao la đó cũng có thể được khám phá hoặc đạt được chỉ bằng cách thực hành theo một cách thư giãn sự chú ý. Vì vậy, thông thường chúng ta chú ý đến đối tượng này và đối tượng đó, và một đối tượng khác, và một đối tượng khác. Nhưng thực sự thư giãn khuynh hướng đó, và quan tâm nhiều hơn đến không gian mở ra, hơn là các đối tượng hoặc những thứ trong không gian. Và chúng ta nói rằng bạn có thể an trú trong Tánh giác, thay vì đi ra ngoài và làm những việc với các đối tượng, người ta chỉ an trú trong không gian của Tánh giác bắt đầu mở ra. Đây là điều người ta có thể làm khi mở mắt, hoặc khi nhắm mắt, thực sự hoàn toàn không liên quan. Thực hành nó với mắt mở, thực hành nó với mắt nhắm.

Ngoài Phật giáo ra, tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng ta không bao giờ nên đánh giá thấp nghệ thuật ‘buông xả’, nó sẽ sớm chứng tỏ là nỗ lực thử thách nhất của chúng ta trong cuộc sống. Để ‘buông xả’ thường đòi hỏi trí tuệ sâu sắc từ việc trải qua những thăng trầm của cuộc đời và ngay cả với một đời thực hành, chúng ta vẫn có thể không hiểu được bề rộng và chiều sâu của ‘sự buông xả’.

Kinh nghiệm của tôi là trước khi tuệ kiến về vô ngã và tánh không của tất cả các hiện tượng phát sinh, ‘sự buông xả’ bằng cách nào đó có liên quan đến mức độ khổ đau. Rất thường xuyên, nhiều người trong chúng ta cần phải trải qua một quá trình khổ đau dữ dội trước khi chúng ta có thể thực sự ‘buông xả’. Dường như đó là một điều kiện tiên quyết để làm phát sinh ‘sự sẵn lòng’ ‘buông xả’. :)

Tâm không biết cách tự giải thoát chính mình. Bằng cách vượt qua giới hạn của chính nó, nó trải nghiệm sự tháo gỡ. Từ cơn mê sâu, nó buông bỏ tri kiến. Từ khổ đau tột cùng, sự buông xả đến. Từ kiệt sức hoàn toàn, sự nghỉ ngơi đến. Tất cả xoay vòng lặp lại không ngừng, Cho đến khi người ta nhận ra vạn vật quả thực đã được giải thoát, Như một sự xảy ra tự nhiên từ vô thủy.

~ Như Thị

Róp liên kết việc thực hành thấy vô thường và vô ngã trong các hiện tượng nhất thời với sự không đồng hóa và sự phân lập. Tôi không đồng ý; tôi sẽ đưa ra quan điểm và bình luận của mình trong phần tiếp theo.

  1. Về Vô Minh, Sự Phân Lập và Giải Thoát

Hầu hết các bài viết bạn đăng gần đây đều về trải nghiệm bất nhị và sự rộng mở bao la của tánh giác. Lời khuyên của tôi là đừng quá nghiêng về khía cạnh bất nhị của trải nghiệm mà bỏ qua 'vô minh', việc có tuệ kiến trực tiếp về vô minh cũng quan trọng không kém. Đối với những người theo thuyết bất nhị, Sự Hiện Diện thấm nhuần khắp mọi nơi nhưng điều này cũng đúng với Vô Minh. Nó thấm nhuần trong mọi khía cạnh của trải nghiệm của chúng ta và bao gồm cả trạng thái nhập định sâu hoặc trạng thái bất nhị, phi khái niệm, vô đối tượng. Vì vậy, hãy cảm nhận sâu sắc sức mạnh che lấp đáng kinh ngạc của ‘vô minh’, nó tiềm ẩn sâu đến mức nào, nó định hình và bóp méo thực tại trải nghiệm như thế nào. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ câu thần chú nào có sức thôi miên hơn cái thấy cố hữu và nhị nguyên của chúng ta.

Nếu chúng ta thực hành quan sát sự vô thường của các hiện tượng trong khi ‘câu thần chú che lấp’ vẫn còn mạnh, mục đích của việc thực hành dường như hướng về sự ly tham, sự không đồng hóa và sự phân lập. Thực ra, điều đó cũng khá ổn ngay cả khi nó được hiểu theo cách đó nhưng nhiều người không thể dừng lại ở sự ly tham và sự không đồng hóa và an trú trong sự mãn nguyện hoàn hảo trong cái vô căn. Bằng cách nào đó, họ sẽ ‘phù phép’ ra một trạng thái thường hằng bất biến để nương tựa. ‘Không phải ngã, không phải của ta’ nghe như thể có một thứ gì đó là ‘Của ta hay Ngã’. Tôi muốn các hành giả coi ‘vô ngã’ là ‘hoàn toàn không có gì có thể được nói là của ta hay là ngã’; ngay cả khi đó, sự chứng ngộ rằng ‘hoàn toàn không có gì có thể được nói là của ta hay là ngã’ không nên bị hiểu lầm là tuệ kiến trải nghiệm về vô ngã (xem Về Vô Ngã, Tánh Không, Maha và Sự Tầm Thường, và Sự Viên Thành Tự Nhiên). Tôi đã nhấn mạnh mạnh mẽ hơn vào khía cạnh này vì trong Phật giáo, không có gì quan trọng hơn việc phát sinh tuệ kiến về vô ngã và duyên khởi bởi vì chính trí tuệ (đặc biệt là trí tuệ bát-nhã) giải thoát (vì nguyên nhân của khổ đau là vô minh). Đừng xem nhẹ nó. :)

Tuy nhiên, sự tiến triển này dường như khá không thể tránh khỏi vì tâm bị cai trị bởi vô minh (khuynh hướng nhị nguyên và cố hữu). Đáng kinh ngạc hơn nữa, tâm có thể bịa đặt ra một trạng thái như vậy và nghĩ rằng đó là nơi an nghỉ, là niết bàn. Đây là mối nguy hiểm của mọi nguy hiểm bởi vì giống như những gì Róp đã nói, nó quá đẹp và phù hợp quá tốt với mô hình lý tưởng của một tâm trí cố hữu và nhị nguyên. Khi một hành giả rơi vào đó, rất khó để buông bỏ.

Tuy nhiên, nếu tuệ kiến về vô ngã phát sinh và chúng ta xem lại việc thực hành quan sát các hiện tượng, chúng ta sẽ nhận ra rằng sự giải thoát không đòi hỏi ‘một trạng thái hay ngã/Tự Ngã thường hằng như vậy’. Chúng ta chỉ cần phá tan vô minh và sự vô thường trở nên tự giải thoát. Vì vậy, cái mà chúng ta loại bỏ lại chính là mục tiêu cuối cùng của chúng ta và lý do tại sao chúng ta không thể tìm thấy sự giải thoát trở nên rõ ràng -- bởi vì chúng ta đang chạy trốn khỏi sự giải thoát; tương tự, lý do tại sao chúng ta khổ đau là bởi vì chúng ta đang tích cực tìm kiếm khổ đau. Đây chính xác là những gì tôi muốn nói qua 2 đoạn văn sau trong diễn đàn của bạn:

"...dường như cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực -- điều mà thực sự không phải vậy. Toàn bộ việc thực hành hóa ra là một quá trình tháo gỡ. Đó là một quá trình dần dần hiểu ra hoạt động của bản tánh chúng ta vốn từ đầu đã được giải thoát nhưng bị che mờ bởi cảm giác ‘ngã’ này vốn luôn cố gắng bảo tồn, bảo vệ và luôn chấp trước. Toàn bộ cảm giác về ngã là một sự ‘làm’. Bất cứ điều gì chúng ta làm, tích cực hay tiêu cực, vẫn là làm. Cuối cùng, thậm chí không có cả sự buông xả hay để mặc, vì đã có sự tan rã và sinh khởi liên tục và sự tan rã và sinh khởi không ngừng này hóa ra là tự giải thoát. Không có cái ‘ngã’ hay ‘Tự Ngã’ này, không có sự ‘làm’, chỉ có sự sinh khởi tự nhiên."

~ Như Thị (nguồn: Bất nhị và các khuôn mẫu nghiệp)

"...Khi một người không thể thấy được chân lý của bản tánh chúng ta, mọi sự buông xả chẳng qua chỉ là một hình thức khác của sự nắm giữ trá hình. Do đó, không có 'tuệ kiến', không có sự buông bỏ.... đó là một quá trình dần dần của việc thấy sâu sắc hơn. khi nó được thấy, sự buông xả là tự nhiên. Bạn không thể ép mình từ bỏ cái ngã... sự thanh lọc đối với tôi luôn là những tuệ kiến này... bản tánh bất nhị và tánh không...."

~ Như Thị

Do đó, sự phân lập ngay lập tức đặt chúng ta vào vị thế của nhị nguyên và đó là lý do tại sao tôi không đồng ý với Róp. Nếu tuệ kiến về vô ngã phát sinh, không có trung tâm, không có nền tảng, không có tác nhân; chỉ có các hiện tượng duyên khởi và các hành giả phải từ chính trải nghiệm này về sự sinh khởi và tan rã sống động mà ngay lập tức phát sinh một tuệ kiến quan trọng khác -- rằng sự lung linh sống động duyên khởi này vốn tự nhiên thanh tịnh và tự giải thoát.

Cuối cùng, tôi không cho rằng có một thứ tự ưu tiên nhất định để chứng ngộ ý nghĩa sâu sắc của các pháp ấn; tất cả phụ thuộc vào điều kiện và căn cơ của mỗi hành giả. Nhưng nếu được lựa chọn, hãy bắt đầu từ việc thâm nhập ý nghĩa thực sự của vô ngã trước tiên, chúng ta sẽ có những hiểu biết rất khác về vô thường, khổ và niết bàn một khi chúng ta làm chín muồi tuệ kiến về vô ngã của mình. :)

  1. Về Trải Nghiệm Bất Nhị, Chứng Ngộ và Vô Ngã

Tôi vừa tình cờ xem qua một số cuộc thảo luận trên diễn đàn của bạn. Những cuộc thảo luận rất sáng tỏ và trình bày tốt về 7 giai đoạn của tuệ kiến của tôi nhưng cố gắng đừng quá nhấn mạnh nó như một mô hình; nó không nên được coi là một mô hình giác ngộ nhất định cũng như bạn không nên sử dụng nó như một khuôn khổ để xác thực trải nghiệm và tuệ kiến của người khác. Đơn giản hãy coi nó như một hướng dẫn trên hành trình tâm linh của bạn.

Bạn đã đúng khi phân biệt trải nghiệm bất nhị với chứng ngộ bất nhị và chứng ngộ bất nhị với tuệ kiến về vô ngã. Chúng ta đã thảo luận điều này vô số lần. Trải nghiệm bất nhị trong bối cảnh chúng ta đang sử dụng đề cập đến trải nghiệm không có sự phân chia chủ thể-khách thể. Trải nghiệm này rất giống như việc đặt hai ngọn nến lại gần nhau, nơi ranh giới giữa các ngọn lửa trở nên không thể phân biệt được. Nó không phải là một sự chứng ngộ mà chỉ đơn giản là một giai đoạn, một trải nghiệm về sự hợp nhất giữa người quan sát và cái được quan sát, nơi lớp khái niệm phân chia tạm thời bị đình chỉ trong một trạng thái thiền định. Điều này bạn đã trải nghiệm.

Mặt khác, chứng ngộ bất nhị là một sự hiểu biết sâu sắc đến từ việc thấy xuyên qua bản chất ảo tưởng của sự phân chia chủ thể-khách thể. Đó là một trạng thái bất nhị tự nhiên là kết quả của một tuệ kiến phát sinh sau quá trình điều tra, thử thách nghiêm ngặt và một thời gian dài thực hành đặc biệt tập trung vào ‘Vô Ngã’. Bằng cách nào đó, việc tập trung vào “Vô Ngã” sẽ khơi dậy một cảm giác thiêng liêng đối với các hiện tượng nhất thời và thoáng qua. Cảm giác thiêng liêng từng là độc quyền của Cái Tuyệt Đối giờ đây cũng được tìm thấy trong Cái Tương Đối. Thuật ngữ ‘Vô Ngã’ giống như công án Thiền có thể có vẻ khó hiểu, vô nghĩa hoặc phi logic nhưng khi được chứng ngộ, nó thực sự rõ ràng, trực tiếp và đơn giản một cách hiển nhiên. Sự chứng ngộ đi kèm với trải nghiệm rằng mọi thứ đang được hòa tan vào một trong hai:

  1. Một Chủ thể tối hậu hoặc
  2. Như là dòng chảy đơn thuần của ‘tính hiện tượng’

Trong bất kỳ trường hợp nào, cả hai đều báo hiệu sự kết thúc của tính riêng biệt; về mặt trải nghiệm, không có cảm giác về tính hai và trải nghiệm về sự hợp nhất có thể khá choáng ngợp ban đầu nhưng cuối cùng nó sẽ mất đi vẻ hùng vĩ và mọi thứ trở nên khá bình thường. Tuy nhiên, bất kể cảm giác về Tính Một bắt nguồn từ trải nghiệm ‘Tất cả là Ngã’ hay ‘chỉ đơn thuần là sự biểu hiện’, đó là tuệ kiến khởi đầu của “Vô Ngã”. Cái trước được gọi là Nhất Tâm và cái sau là Vô Tâm.

Trong Trường hợp 1, thường thì các hành giả sẽ tiếp tục nhân cách hóa, thực thể hóa và ngoại suy một bản chất siêu hình một cách rất tinh vi, gần như không hay biết. Điều này là do mặc dù đã có chứng ngộ bất nhị, sự hiểu biết vẫn được định hướng từ một quan điểm dựa trên lối nhị nguyên chủ-khách. Do đó, rất khó để phát hiện ra khuynh hướng này và các hành giả tiếp tục hành trình xây dựng sự hiểu biết của họ về ‘Vô Ngã dựa trên Ngã’.

Đối với các hành giả Trường hợp 2, họ ở một vị thế tốt hơn để lĩnh hội giáo lý vô ngã. Khi tuệ kiến về Vô Ngã phát sinh, tất cả các trải nghiệm trở nên bất nhị một cách mặc nhiên. Nhưng tuệ kiến không chỉ đơn thuần là thấy xuyên qua sự riêng biệt; nó là về sự chấm dứt triệt để việc thực thể hóa để có một sự nhận ra tức thì rằng ‘tác nhân’ là thừa, trong trải nghiệm thực tế nó không tồn tại. Đó là một sự chứng ngộ ngay lập tức rằng thực tại trải nghiệm luôn luôn là như vậy và sự tồn tại của một trung tâm, một nền tảng, một cơ sở, một nguồn cội luôn luôn chỉ là giả định.

Để làm chín muồi sự chứng ngộ này, ngay cả trải nghiệm trực tiếp về sự vắng mặt của một tác nhân cũng sẽ không đủ; cũng phải có một sự thay đổi mô thức hoàn toàn mới về mặt quan kiến; chúng ta phải giải thoát mình khỏi sự ràng buộc vào ý tưởng, nhu cầu, sự thôi thúc và khuynh hướng phân tích, nhìn nhận và hiểu biết thực tại trải nghiệm từng khoảnh khắc của chúng ta từ một nguồn cội, một bản chất, một trung tâm, một vị trí, một tác nhân hay một người kiểm soát và hoàn toàn nương tựa vào vô ngã và Duyên Khởi.

Do đó, giai đoạn tuệ kiến này không phải là việc ca ngợi một cách hùng hồn bản chất bất nhị của một Thực Tại Tối Hậu; ngược lại, nó là việc coi Thực tại Tối hậu này là không liên quan. Thực tại Tối hậu chỉ có vẻ liên quan đối với một tâm trí bị ràng buộc vào việc nhìn nhận mọi thứ một cách cố hữu, một khi khuynh hướng này tan biến, ý tưởng về một nguồn cội sẽ được thấy là thiếu sót và sai lầm. Do đó, để trải nghiệm đầy đủ bề rộng và chiều sâu của vô ngã, các hành giả phải chuẩn bị và sẵn sàng từ bỏ toàn bộ khuôn khổ chủ thể-khách thể và cởi mở để loại bỏ toàn bộ ý tưởng về một ‘nguồn cội’. Róp đã thể hiện rất khéo léo điểm này trong bài nói chuyện của mình:

Một lần, Đức Phật đến gặp một nhóm Tỳ kheo và ngài về cơ bản đã bảo họ không nên xem Tánh Giác như là Nguồn Cội của vạn vật. Vì vậy, cái cảm giác có một tánh giác bao la và mọi thứ chỉ xuất hiện từ đó rồi biến mất trở lại vào đó, dù đẹp đẽ đến đâu, ngài đã bảo họ rằng đó thực sự không phải là một cách nhìn nhận thực tại khéo léo. Và đó là một bài kinh rất thú vị, bởi vì đó là một trong những bài kinh duy nhất mà ở cuối không nói rằng các vị Tỳ kheo đã hoan hỷ với lời dạy của ngài.

Nhóm Tỳ kheo này không muốn nghe điều đó. Họ khá hài lòng với cấp độ tuệ kiến đó, vốn rất tuyệt vời, và kinh nói rằng các vị Tỳ kheo đã không hoan hỷ với lời dạy của Đức Phật. (tiếng cười) Và tương tự, là một người thầy, tôi phải nói rằng mình cũng gặp phải điều này. Cấp độ này quá hấp dẫn, nó có quá nhiều hương vị của một cái gì đó tối hậu, đến nỗi nhiều khi mọi người không thể lay chuyển được ở đó.

Vậy thì cái thấy mà Phật giáo đang nói đến mà không cần dùng đến một ‘nguồn cội’ là gì? Tôi nghĩ bài đăng của Va-giơ-ra-ri-đa-ya trong chủ đề ‘Điều gì làm cho Phật giáo khác biệt’ trên diễn đàn của bạn đã thể hiện quan điểm đó một cách súc tích và ngắn gọn, nó được viết rất hay. Nói như vậy, hãy nhớ lùi lại vô hạn vào khoảnh khắc hiện tại sống động này của sự biểu hiện – như ý nghĩ đang khởi lên này, như mùi hương thoảng qua này – Không tức thị Sắc. :)

Nhãn: Vô ngã, Tánh Ta Là, Giôn Tan, Bất nhị, Các Giai Đoạn Giác Ngộ