Note by Soh: I would like to thank Cao Khanh for offering to help with the translation and ammendments of parts of this Phật Tánh Không Phải "Tôi Là" article.


Cập nhật: Một bản ghi âm của bài viết này hiện đã có trên SoundCloud! [https://soundcloud.com/soh-wei-yu/buddha-nature-is-not-i-am-part-1?in=soh-wei-yu/sets/awakening-to-reality-blog&si=1f483a1bb44a44b8a647b29a6cd56349&utm_source=clipboard&utm_medium=text&utm_campaign=social_sharing](https://soundcloud.com/soh-wei-yu/buddha-nature-is-not-i-am-part-1?in=soh-wei-yu/sets/awakening-to-reality-blog&si=1f483a1bb44a44b8a647b29a6cd56349&utm_source=clipboard&utm_medium=text&utm_campaign=social_sharing)

Các bản dịch có sẵn của Phật Tánh KHÔNG PHẢI là "Tôi Là" : Phiên bản Tiếng Trung, Phiên bản Tiếng Nepal, Phiên bản Tiếng Bengal, Phiên bản Tiếng Tây Ban Nha, Phiên bản Tiếng Đức, Phiên bản Tiếng Hindi, Phiên bản Tiếng Tamil, Phiên bản Tiếng Bồ Đào Nha Brazil, Phiên bản Tiếng Nhật, Phiên bản Tiếng Thái, Phiên bản Tiếng Ba Lan, Phiên bản Tiếng Đan Mạch, Phiên bản Tiếng Việt, Phiên bản Tiếng Pháp, Phiên bản Tiếng Indonesia, Phiên bản Tiếng Hàn Quốc, Phiên bản Tiếng Bồ Đào Nha Châu Âu, Phiên bản Tiếng Ả Rập, Phiên bản Tiếng Nga, Phiên bản Tiếng Ý, Phiên bản Tiếng Serbia

Cũng xem: 1) Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness/PasserBy ((Vietnamese) Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness/PasserBy - Thusness/PasserBy's Seven Stages of Enlightenment)

2) Về Anatta (Vô Ngã), Không Tánh, Maha và Thường Tính, và Hoàn Hảo Tự Phát ((Vietnamese) Về Anatta (Không Tự Ngã), Sự Trống Rỗng, Maha và Tính Thường Nhật, và Sự Hoàn Hảo Tự Nhiên - On Anatta (No-Self), Emptiness, Maha and Ordinariness, and Spontaneous Perfection)

3)  (Vietnamese) Không cần danh từ để bắt đầu động từ - No nouns are necessary to initiate verbs

Nếu bạn nhận thấy bất kỳ khu vực nào cần cải thiện trong bản dịch hoặc có đề xuất, vui lòng truy cập trang liên hệ để chia sẻ phản hồi của bạn: Liên Hệ

Nếu bạn muốn có bản dịch cho bất kỳ bài viết nào sau đây, đừng ngần ngại liên hệ với tôi, và tôi sẽ sử dụng ChatGPT để hỗ trợ việc dịch: Liên Hệ


Giải Thích Sai Lầm Về "Tôi Là" Như Là Nền Tảng

(Bài viết được cập nhật lần cuối: 25 tháng 6 năm 2019 - thêm một số trích đoạn của Gil Fronsdil và Thusness ở cuối bài)

(Phần lớn những điều sau đây là tổng hợp từ những gì Thusness/PasserBy đã viết từ vài nguồn với ít chỉnh sửa.)


Như dòng sông chảy vào biển, cái tôi tan biến vào hư không. Khi một hành giả nhận ra rõ ràng về tính ảo của cá thể, sự phân chia chủ thể-khách thể không xảy ra. Khi trải nghiệm “Tính Ta” - Amness sẽ thấy “Cái Ta Nguyên Thuỷ Trong Mọi Thứ”. Cảm giác như thế nào?

Được giải phóng khỏi cá nhân -- đến và đi, sống và chết, tất cả hiện tượng chỉ đơn thuần xuất hiện và biến mất từ nền tảng của AMness. AMness không được trải nghiệm như một ‘thực thể’ cư ngụ ở bất cứ đâu, không bên trong cũng không bên ngoài; thay vào đó nó được trải nghiệm như là thực tại nền tảng cho tất cả các hiện tượng diễn ra. Ngay cả trong khoảnh khắc suy tàn (chết), hành giả vẫn sẽ thấy rõ hoàn toàn sự thật đó; trải nghiệm cái ‘Thật’ rõ ràng nhất có thể. Chúng ta không thể mất AMness; thay vào đó mọi thứ chỉ có thể tan biến và tái xuất hiện từ nó. AMness không di chuyển, không có sự đến và đi. "AMness" này là Thượng Đế.

Các hành giả không nên nhầm lẫn điều này với Tâm Phật! Amness là nhận thức tinh khiết. Đó là lý do tại sao nó có thể quá áp đảo khiến hành giả không có 'tuệ giác' vào bản chất không của nó. Không có gì tồn tại và không có gì để bám vào. Cái gì là thật, là tinh khiết và chảy, cái gì tồn tại là ảo giác. Việc quay trở lại nền tảng hay Nguồn gốc là do bị mù quáng bởi những xu hướng nghiệp mạnh mẽ của một 'Cái Tôi'. Đó là một lớp ‘ràng buộc’ ngăn chúng ta nhận biết’ điều gì đó... nó rất tinh tế, rất mỏng, rất nhỏ... nó gần như không được phát hiện. Cái ‘ràng buộc’ này ngăn chúng ta ‘nhìn thấy’ cái “CHỨNG KIẾN” thực sự là gì và khiến chúng ta liên tục cảm thấy cần quay trở lại Chứng Kiến, tới Nguồn Gốc, tới Trung Tâm. Mọi khoảnh khắc chúng ta muốn quay trở lại Chứng Kiến, tới Trung Tâm, tới Cái Sự Sống này, đây là một ảo giác. Nó là thói quen và gần như thôi miên hành giả.


Nhưng chính xác thì cái “chứng kiến” này mà chúng ta đang nói đến là gì? Chứng kiến chính là biểu hiện! Chính kiến chính là xuất hiện! Không có Nguồn để quay trở lại, cái Hiện chính là cái Nguồn! Bao gồm từng khoảnh khắc của suy nghĩ. Vấn đề là chúng ta chọn lựa, nhưng tất cả thực sự chỉ có vậy. Không có gì để chọn.

Không có gương phản chiếu
Tất cả đều là biểu hiện.
Tiếng vỗ của một bàn tay
Mọi thứ Đều Đang Biểu Lộ!
Giữa “Tôi Là” và “Không Gương Vẫn Phản Chiếu”, có một giai đoạn khác biệt mà tôi gọi là “Gương Sáng Rõ Ràng”. Chứng Kiến Vĩnh Hằng được trải nghiệm như một gương không hình dạng, trong suốt, phản chiếu tất cả hiện tượng. Có một nhận thức rõ ràng rằng ‘cái tôi’ không tồn tại nhưng dấu vết cuối cùng của nghiệp chướng của ‘cái tôi’ vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ. Nó tồn tại ở một mức độ rất tinh tế. Trong Không Gương Vẫn Phản Chiếu, nghiệp chướng của ‘cái tôi’ được nới lỏng đến một mức độ lớn và bản chất thực sự của Chứng Kiến được nhìn thấy. Trước giờ đều không có Chứng Kiến Vĩnh Hằng nào đang nhận biết bất cứ điều gì, chỉ có sự biểu hiện tồn tại. Chỉ có Một. Bàn tay thứ hai không tồn tại…
Không có Chứng Kiến vô hình đang ẩn nấp ở đâu cả. Bất cứ khi nào chúng ta cố gắng quay trở lại một dạng hình ảnh trong suốt vô hình (cái ta từng cho là “Nguồn"), đó lại là trò chơi tâm trí của suy nghĩ. Đó là ‘ràng buộc’ đang trói ta lại. (Xem Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness)


Những cái trải nghiệm siêu việt bị đánh lừa bởi chính năng lực nhận thức của tâm trí chúng ta, bởi chính cái nhận thức đến từ sự phân chia nhị nguyên. Tất cả là Tâm nhưng tâm này không nên được coi là ‘Cái Tôi’. “Amness”, Chứng Kiến Vĩnh Hằng, đều là sản phẩm của nhận thức của chúng ta và là nguyên nhân gốc rễ ngăn cản sự thấy thực sự.
Khi ý thức nhận thấy sự thuần khiết của Amness, quá choáng ngợp bởi trạng thái tồn tại phi tưởng phi phi tưởng siêu việt, ý thức bám vào trải nghiệm đó, coi nó là bản sắc thuần khiết nhất. Bằng cách đó, một “người quan sát" được tinh tế tạo ra và không nhận ra rằng ‘Cảm Giác Tồn Tại Thuần Khiết’ chỉ là một khía cạnh của ý thức thuần khiết khi “chạm" vào suy nghĩ. Điều này trở thành nghiệp chướng ngăn cản ý thức thuần khiết được nhận ra trong các giác quan còn lại (nhìn, nghe, nếm, chạm, ngửi). Khi mở rộng tới các giác quan khác, có nghe mà không có người nghe và có nhìn mà không có người nhìn -- m Thanh-Nghe- m Thanh Thuần Khiết sẽ rõ ràng khác hoàn toàn với Cảnh-Nhìn-Cảnh Thuần Khiết. Chân thành mà nói, nếu chúng ta có thể từ bỏ ‘Tôi’ và thay thế bằng “Bản Chất Không”, Ý Thức sẽ trở thành vô định vị. Không có trạng thái nào thuần khiết hơn trạng thái khác. Tất cả chỉ là Một Vị với sự đa dạng của Hiện Diện.
‘Ai’, ‘ở đâu’ và ‘khi nào’, ‘Tôi’, ‘đây’ và ‘bây giờ’ cuối cùng phải nhường chỗ cho trải nghiệm hoàn toàn trong suốt. Đừng quay trở lại một nguồn gốc, chỉ cần sự biểu hiện là đủ. Điều này sẽ trở nên rõ ràng và sự trong suốt hoàn toàn được trải nghiệm. Khi sự trong suốt hoàn toàn được ổn định, thân thể siêu việt được trải nghiệm và pháp thân được nhìn thấy ở khắp nơi. Đây là hỷ lạc của Bồ Tát trong định. Đây là kết quả của sự tu tập.


Hãy trải nghiệm tất cả các hiện tượng với sự sống động, rõ ràng và tường minh. Chúng thực sự là Nhận Thức Tinh Khiết của mỗi cá thể hiển hiện trong mỗi khoảnh khắc, tại mọi nơi trong tất cả sự đa dạng và phong phú. Khi nhân duyên có, biểu hiện có, khi biểu hiện có, Nhận Thức có. Tất cả là một thực tại.
Hãy nhìn! Sự hình thành của mây, mưa, màu sắc của bầu trời, sấm sét, tất cả những điều này đang diễn ra, chúng là gì? Đó là Nhận Thức Tinh Khiết. Không cần định dạng bởi bất cứ điều gì, không bị ràng buộc trong cơ thể, tự do khỏi tất cả định nghĩa, chúng là gì? Chính là toàn bộ trường Nhận Thức Tinh Khiết của chúng ta đang diễn ra với bản chất không của nó.
Nếu chúng ta quay trở lại 'Cái Tôi' dù tuyệt đỉnh đến mức nào, chúng ta vẫn sẽ bị giới hạn, kìm nén. Đầu tiên chúng ta phải vượt qua biểu tượng và nhìn ra sau bản chất đang diễn ra. Thông thạo nghệ thuật này cho đến khi yếu tố giác ngộ phát sinh và ổn định, 'cái tôi' lắng xuống và thực tại nền tảng không có lõi được hiểu.


Thường thì người ta hiểu rằng cái tồn tại thuần tuý là trải nghiệm "Tôi Là", ngay cả khi không cần là "Tôi Là", thì 'cảm giác Tồn Tại Thuần Khiết', Hiện Diện vẫn Là. Đó là trạng thái nghỉ ngơi trong Tồn Tại. Nhưng trong Phật giáo, hành giả cũng có thể trải nghiệm mọi thứ, mọi khoảnh khắc là cái vô sinh, vô diệt, vô hiện tướng.


Chìa khóa cũng nằm trong 'Bạn', “Bạn” cần "nhìn thấy" rằng không có 'Bạn' nào tồn tại độc lập khỏi hiện tượng đang diễn ra. Cần 'nhìn thấy' rằng chưa và không bao giờ có bất kỳ người nào ở giữa sự phát sinh hiện tượng. Chỉ có sự xảy ra đơn thuần với bản chất không, không bao giờ có một 'Tôi' làm bất cứ điều gì. Khi 'Tôi' lắng xuống, biểu tượng, nhãn hiệu và toàn bộ lớp hệ thống khái niệm cũng lắng xuống. Những gì còn lại khi không có một 'người làm' là sự xảy ra đơn thuần.
Thấy, nghe, cảm giác, nếm, ngửi và không chỉ có thế, mọi thứ xuất hiện như là sự biểu hiện tự phát thuần khiết. Một Sự Hiện Diện đầy đa dạng.
Đến một giai đoạn nhất định sau khi nhận ra tính không phân biệt phi nhị nguyên, có một rào cản. Bằng cách nào đó, hành giả không thể thực sự "đột phá" tính tự phát của nhận thức phi nhị nguyên. Điều này là do thế giới quan tiềm ẩn sâu sắc không thể đồng bộ với trải nghiệm không phân biệt. Do đó, nhận ra tuệ giác về Quan Điểm Không Quan Điểm của Không Tánh là cần thiết.
Qua nhiều năm tôi đã tinh chỉnh thuật ngữ “tự nhiên” thành “phát sinh tự phát do nhân duyên”. Khi nhân duyên có, Sự Hiện Diện có. Không bị ràng buộc trong không gian-thời gian. Điều này giúp gỡ rối khỏi thói quen trỏ về trung tâm.
Vì sự xuất hiện là tất cả những gì có và sự xuất hiện thực sự là nguồn, điều gì tạo ra sự đa dạng của các sự xuất hiện? “Độ ngọt” của đường không phải là “màu xanh” của bầu trời. Điều tương tự cũng áp dụng cho “Cái Tôi Thuần Khiết”... tất cả đều tinh khiết như nhau, không có trạng thái nào thuần khiết hơn trạng thái khác, chỉ do điều kiện khác nhau. Các điều kiện là các yếu tố tạo cho các sự xuất hiện hình dạng của chúng. Trong Phật giáo, nhận thức tinh khiết và các điều kiện không thể tách rời.
Sự ‘ràng buộc’ được nới lỏng đáng kể sau “không gương vẫn phản chiếu”. Từ việc nháy mắt, nâng tay...nhảy...hoa, bầu trời, chim hót, bước chân...từng khoảnh khắc đơn lẻ...không có gì không phải là nó! Chỉ có NÓ. Mỗi khoảnh khắc tức thì là trí tuệ tổng thể, sự sống tổng thể, sự rõ ràng tổng thể. Mọi thứ tự Biết, đó là nó. Không có hai, chỉ có một.
Trong quá trình chuyển đổi từ 'Chứng Kiến' đến 'không Chứng Kiến', một số người trải nghiệm Biểu Hiện như là trí tuệ, một số trải nghiệm nó như là sự sống mạnh mẽ, một số trải nghiệm nó như là sự rõ ràng tuyệt vời và một số, cả ba phẩm chất nổ tung thành một khoảnh khắc duy nhất. Ngay cả khi đó, 'ràng buộc' còn xa mới hoàn toàn bị loại bỏ, chúng ta biết nó có thể tinh vi đến mức nào ;) . Nguyên tắc nhân duyên có thể giúp nếu bạn gặp vấn đề trong tương lai (tôi biết cảm giác của một người sau khi trải nghiệm tính không phân biệt, họ không thích 'tôn giáo' với các giáo điều... :) Chỉ đơn giản là 4 câu).


Khi có cái này, cái kia có.
Với sự phát sinh của cái này, cái kia phát sinh.
Khi cái này không có, cái kia cũng không.
Với sự chấm dứt của cái này, cái kia chấm dứt.


Không phải dành cho các nhà khoa học, mà là quan trọng hơn cho trải nghiệm toàn bộ của Nhận Thức Tinh Khiết ‘Ai’ đã biến mất, ‘ở đâu’ và ‘khi nào’ thì vẫn còn (Soh: sau khi nhận ra tuệ giác anatta ban đầu).


Hãy tìm niềm vui trong việc – cái này có, thì cái kia có. :)
Mặc dù có nhận thức không phân biệt trong Advaita Vedanta, và vô ngã trong Phật giáo, Advaita Vedanta nghỉ ngơi trong một “Nền Tảng Tối Thượng” (duy trì tính nhị nguyên) (Bình luận của Soh năm 2022: Trong những biến thể hiếm hoi của Advaita Vedanta như của Greg Goode hoặc Atmananda, thậm chí cả chứng kiến [chủ thể/đối tượng] tinh tế cuối cùng cũng sụp đổ và khái niệm về Ý Thức cũng được giải thể sau này – xem https://www.amazon.com/After-Awareness-Path-Greg-Goode/dp/1626258090), trong khi Phật giáo loại bỏ hoàn toàn nền tảng và nghỉ ngơi trong bản chất không của hiện tượng; phát sinh và chấm dứt là nơi nhận thức tinh khiết hiện hữu. Trong Phật giáo, không có tính vĩnh cửu, chỉ có sự liên tục vô thời gian (vô thời gian như trong sự sinh động ở khoảnh khắc hiện tại nhưng thay đổi và tiếp tục như các con sóng). Không có sự vật thay đổi, chỉ có sự thay đổi.
Suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức đến và đi; chúng không phải là ‘tôi’; chúng đều vô thường trong tự nhiên. Chẳng phải rõ ràng rằng nếu tôi nhận thức được những suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức đang trôi qua này, thì chứng tỏ rằng một thực thể nào đó là bất biến và không thay đổi? Đây là kết luận logic chứ không phải là sự thật trải nghiệm. Thực tại vô hình dường như không thay đổi vì nghiệp chướng (nhân duyên) liên tục hồi tưởng lại một trải nghiệm trước đó. (Xem Bùa của Xu Hướng Nghiệp)
Cũng có một trải nghiệm khác, trải nghiệm này không bỏ qua hoặc từ chối tính vô thường của hình thể, suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức. Đó là trải nghiệm rằng suy nghĩ tự nghĩ và âm thanh tự nghe. Suy nghĩ tự biết không phải vì có một người biết riêng biệt mà vì chính suy nghĩ là cái biết và cái được biết. Nó biết vì nó là chính nó. Trải nghiệm này mang lại tuệ giác rằng tồn tại không bao giờ tồn tại ở trạng thái không phân biệt độc lập mà luôn luôn đi cùng với muôn trùng biểu hiện vô thường; mỗi khoảnh khắc của sự biểu hiện là một thực tại hoàn toàn mới, tự hoàn thiện trong mỗi khoảnh khắc đó.
Tâm trí thích phân loại và rất chóng bám víu. Khi chúng ta nghĩ rằng nhận thức là vĩnh cửu, chúng ta không ‘thấy’ khía cạnh vô thường của nhận thức. Khi chúng ta coi nó là vô tướng, chúng ta bỏ lỡ sự sinh động của cấu trúc và kết cấu của nhận thức trong các hình thể. Khi chúng ta bám víu với hình ảnh đại dương, chúng ta tìm kiếm một đại dương không có sóng, không biết rằng cả đại dương và sóng đều là một và giống nhau. Sự biểu hiện không phải là bụi trên gương, bụi chính là gương. Từ trước đến giờ không có bụi, nó trở thành bụi khi chúng ta bám víu vào một đốm cụ thể và phần còn lại trở thành bụi.


Vô biểu hiện là biểu hiện,
Cái Vô-thứ của mọi thứ,
Hoàn toàn tĩnh lặng nhưng luôn luôn chảy trôi,
Đây là bản chất phát sinh tự phát của nguồn gốc.
Đơn giản Tự-Tại.
Dùng tự-tại để vượt qua khái niệm hóa.
Hòa mình hoàn toàn vào sự thực đáng kinh ngạc của thế giới hiện tượng.

......

Cập nhật, 2022:

Sim Pern Chong, người đã trải qua những tuệ giác tương tự, viết:

"Chỉ là ý kiến của tôi...

Trong trường hợp của tôi, lần đầu tiên tôi trải nghiệm sự hiện diện dứt khoát của Tôi Là, không có suy nghĩ nào. chỉ là một sự hiện diện không biên giới, bao trùm tất cả. Thực tế, không có suy nghĩ hay tìm kiếm xem đây có phải là Tôi Là hay không. Không có hoạt động khái niệm nào. Nó chỉ được hiểu là 'Tôi Là' sau trải nghiệm đó.

Đối với tôi, trải nghiệm Tôi Là thực sự là một cái nhìn thoáng qua về cách thực tại là.. nhưng nó nhanh chóng được tái diễn giải. Đặc tính của 'không biên giới' được trải nghiệm. nhưng các 'đặc tính' khác như 'không có chủ thể-khách thể', 'sáng rõ trong suốt, không' chưa được hiểu.

Quan điểm của tôi là khi 'Tôi Là' được trải nghiệm, bạn sẽ không nghi ngờ rằng đó là trải nghiệm."

............

--------------

Cập nhật: 2022

Soh đến với một người ở giai đoạn Tôi Là:

Trong cộng đồng AtR của tôi (thức tỉnh để nhận thức thực tại), khoảng 60 người đã nhận ra anatta và hầu hết đều trải qua các giai đoạn giống nhau (từ Tôi Là đến không phân biệt đến anatta... và nhiều người bây giờ đã đi vào không tánh hai chiều), và bạn được chào đón tham gia cộng đồng trực tuyến của chúng tôi nếu bạn muốn: https://www.facebook.com/groups/AwakeningToReality

Vì mục đích thực tiễn, nếu bạn đã thức tỉnh Tôi Là, và tập trung vào việc suy ngẫm và thực hành dựa trên những bài viết này, bạn sẽ có thể thức tỉnh tuệ giác anatta trong vòng một năm. Rất nhiều người mắc kẹt ở Tôi Là trong hàng thập kỷ hoặc cả cuộc đời, nhưng tôi đã tiến từ Tôi Là đến nhận ra anatta trong vòng một năm nhờ sự hướng dẫn từ John Tan và tập trung vào các suy ngẫm sau:

1) Bốn Khía Cạnh của Tôi Là , http://www.awakeningtoreality.com/2018/12/four-aspects-of-i-am.html

2) Hai Suy Ngẫm Không Phân Biệt , https://awakeningtoreality.blogspot.com/2018/12/two-types-of-nondual-contemplation.html

3) Hai Bài Tụng về Anatta , http://www.awakeningtoreality.com/2009/03/on-anatta-emptiness-and-spontaneous.html

4) Bahiya Sutta , http://www.awakeningtoreality.com/2008/01/ajahn-amaro-on-non-duality-and.html và http://www.awakeningtoreality.com/2010/10/my-commentary-on-bahiya-sutta.html

Điều quan trọng là đi vào kết cấu và hình thức của nhận thức, không chỉ dừng lại ở vô hình... rồi khi suy ngẫm về hai bài tụng của anatta, bạn sẽ đột phá vào không phân biệt anatta

https://www.awakeningtoreality.com/2018/12/thusnesss-vipassana.html

Dưới đây là đoạn trích từ một bài viết hay khác

“Thật khó để diễn tả điều gì là ‘Tồn Tại’. Tồn Tại là nhận thức như hình thức. Đó là một cảm giác hiện diện thuần khiết nhưng bao trùm ‘tính cụ thể trong suốt’ của hình thức. Có một cảm giác rõ ràng như pha lê về nhận thức biểu hiện như là sự đa dạng của tồn tại hiện tượng. Nếu chúng ta mơ hồ trong việc trải nghiệm ‘tính cụ thể trong suốt’ của Tồn Tại này, đó luôn là do ‘cảm giác tự’ tạo ra cảm giác chia tách... ...bạn phải nhấn mạnh phần ‘hình thức’ của nhận thức. Đó là ‘hình thức’, đó là ‘sự vật’.” - John Tan, 2007

Những bài viết này cũng có thể giúp ích:

Bài viết của tôi Không cần danh từ để khởi động động từ - http://www.awakeningtoreality.com/2022/07/no-nouns-are-necessary-to-initiate-verbs.html,

Bài viết của tôi Gió đang thổi, thổi là gió - http://www.awakeningtoreality.com/2018/08/the-wind-is-blowing.html,

Giải thích của Daniel về Vipassana - https://vimeo.com/250616410,

Một cuộc khám phá Thiền về Bahiya Sutta (Anatta và Bahiya Sutta được giải thích trong bối cảnh Phật giáo Thiền bởi một thiền sư đã trải qua các giai đoạn tuệ giác) http://www.awakeningtoreality.com/2011/10/a-zen-exploration-of-bahiya-sutta.html

Joel Agee: Các biểu hiện tự chiếu sáng http://www.awakeningtoreality.com/2013/09/joel-agee-appearances-are-self_1.html

Lời khuyên từ Kyle Dixon http://www.awakeningtoreality.com/2014/10/advise-from-kyle_10.html

Mặt trời không bao giờ lặn http://www.awakeningtoreality.com/2012/03/a-sun-that-ne ver-sets.html

Rất được khuyến nghị: (SoundCloud) Các bản ghi âm của Kyle Dixon/Krodha/Asunthatneverset's Posts on Dharmawheel - https://www.awakeningtoreality.com/2023/10/highly-recommended-soundcloud-audio.html

Các bài viết đầu tiên của Thusness trên diễn đàn - https://awakeningtoreality.blogspot.com/2013/09/early-forum-posts-by-thusness_17.html (như Thusness tự nói, những bài viết đầu tiên này phù hợp để hướng dẫn ai đó từ Tôi Là đến không phân biệt và anatta),

Phần 2 của Các bài viết đầu tiên của Thusness trên diễn đàn - https://awakeningtoreality.blogspot.com/2013/12/part-2-of-early-forum-posts-by-thusness_3.html

Phần 3 của Các bài viết đầu tiên của Thusness trên diễn đàn - https://awakeningtoreality.blogspot.com/2014/07/part-3-of-early-forum-posts-by-thusness_10.html

Cuộc trò chuyện sớm phần 4 - https://awakeningtoreality.blogspot.com/2014/08/early-conversations-part-4_13.html

Cuộc trò chuyện sớm phần 5 - https://awakeningtoreality.blogspot.com/2015/08/early-conversations-part-5.html

Cuộc trò chuyện sớm phần 6 - https://awakeningtoreality.blogspot.com/2015/08/early-conversations-part-6.html

Cuộc trò chuyện sớm của Thusness (2004-2007) phần 1 đến 6 trong một tài liệu PDF - https://www.awakeningtoreality.com/2023/10/thusnesss-early-conversations-2004-2007.html

Các cuộc trò chuyện của Thusness trên diễn đàn từ 2004 đến 2012 - https://www.awakeningtoreality.com/2019/01/thusnesss-conversation-between-2004-to.html

Tổng hợp các bài viết của Simpo - https://www.awakeningtoreality.com/2018/09/a-compilation-of-simpos-writings.html

Một phiên bản tóm tắt mới (ngắn hơn nhiều và ngắn gọn) của hướng dẫn AtR hiện đã có ở đây: http://www.awakeningtoreality.com/2022/06/the-awakening-to-reality-practice-guide.html, điều này có thể hữu ích hơn cho người mới (hơn 130 trang) vì phiên bản gốc (dài hơn 1000 trang) có thể quá dài để đọc đối với một số người.

Tôi rất khuyến khích đọc hướng dẫn thực hành AtR miễn phí đó. Như Yin Ling đã nói, "Tôi nghĩ hướng dẫn AtR rút ngắn rất tốt. Nó sẽ dẫn ai đó đến anatta nếu họ thực sự đi và đọc. Ngắn gọn và trực tiếp."

Cập nhật: ngày 9 tháng 9 năm 2023 - Sách nói (miễn phí) của Hướng Dẫn Thực Hành Awakening to Reality hiện đã có trên SoundCloud! https://soundcloud.com/soh-wei-yu/sets/the-awakening-to-reality

2008:

(3:53 PM) AEN: hmm ya joan tollifson nói: Sự hiện diện mở rộng này không phải là điều gì đó được thực hành theo phương pháp. Toni chỉ ra rằng không cần nỗ lực để nghe các âm thanh trong phòng; tất cả đều ở đây. Không có "tôi" (và không có vấn đề) cho đến khi suy nghĩ xuất hiện và nói: "Tôi có đang làm đúng không? Đây có phải là 'nhận thức' không? Tôi đã giác ngộ chưa?"; Đột nhiên không gian biến mất, tâm trí bị chiếm đóng bởi một câu chuyện và những cảm xúc nó tạo ra.

(3:53 PM) Thusness: đúng rồi, chánh niệm sẽ trở nên tự nhiên và không cần nỗ lực khi tuệ giác thực sự phát sinh và mục đích của chánh niệm như một thực hành trở nên rõ ràng.

(3:53 PM) AEN: oic

(3:54 PM) Thusness: đúng rồi.

(3:54 PM) Thusness: Điều đó sẽ chỉ xảy ra khi xu hướng của 'Tôi' vẫn còn.

(3:55 PM) Thusness: Khi bản chất Không của chúng ta có mặt, loại suy nghĩ này sẽ không phát sinh.

(3:55 PM) AEN: toni packer: ... Thiền mà không có mục tiêu, không có kỳ vọng, là biểu hiện của Tồn Tại Thuần Khiết không có nơi nào để đi, không có gì để đạt được.

Không cần thiết nhận thức phải quay lại đâu cả. Nó ở đây! Mọi thứ đều ở đây trong nhận thức! Khi có sự thức tỉnh khỏi tưởng tượng, không có ai làm điều đó. Nhận thức và âm thanh của máy bay đều ở đây mà không có ai ở giữa cố gắng "làm" chúng hoặc mang chúng lại với nhau. Chúng ở đây cùng nhau! Điều duy nhất giữ mọi thứ (và con người) tách biệt là mạch "tôi" với suy nghĩ phân tách của nó. Khi điều đó im lặng, không có sự phân chia nào tồn tại.

(3:55 PM) AEN: icic

(3:55 PM) Thusness: nhưng nó sẽ vẫn tồn tại ngay cả sau khi tuệ giác phát sinh trước khi ổn định.

(3:55 PM) AEN: oic

(3:56 PM) Thusness: Không có Nhận Thức và Âm Thanh.

(3:56 PM) Thusness: Nhận Thức chính là Âm Thanh. Chính vì chúng ta có định nghĩa nhất định về Nhận Thức mà tâm trí không thể đồng bộ Nhận Thức và Âm Thanh cùng nhau.

(3:56 PM) AEN: icic..

(3:57 PM) Thusness: Khi cái nhìn cố hữu này biến mất, nó trở nên rất rõ ràng rằng Biểu Hiện là Nhận Thức, mọi thứ được phơi bày trần trụi và trải nghiệm không giới hạn một cách dễ dàng.

(3:57 PM) AEN: oic..

(3:58 PM) Thusness: một người đánh chuông, không có âm thanh nào được tạo ra. Chỉ là nhân duyên.

(3:58 PM) Thusness: Tong, đó là nhận thức.

(3:58 PM) AEN: icic..

(3:59 PM) AEN: bạn có ý gì là không có âm thanh nào được tạo ra

(3:59 PM) Thusness: bạn đi trải nghiệm và suy nghĩ đi

(3:59 PM) Thusness: không cần giải thích.

(3:59 PM) AEN: không có địa phương đúng không, nó không được tạo ra từ cái gì đó

(4:00 PM) Thusness: không

(4:00 PM) Thusness: đánh, chuông, người, tai, bất kỳ cái gì đều được tổng hợp là 'nhân duyên'

(4:00 PM) Thusness: cần thiết để 'âm thanh' phát sinh.

(4:00 PM) AEN: icic..

(4:01 PM) AEN: ồ âm thanh không tồn tại bên ngoài

(4:01 PM) AEN: mà chỉ là một sự phát sinh của nhân duyên

(4:01 PM) Thusness: cũng không tồn tại bên trong

(4:01 PM) AEN: icic

(4:02 PM) Thusness: sau đó tâm trí nghĩ, 'Tôi' nghe.

(4:02 PM) Thusness: hoặc tâm trí nghĩ rằng tôi là một linh hồn độc lập.

(4:02 PM) Thusness: Không có tôi thì không có 'âm thanh'

(4:02 PM) Thusness: nhưng tôi không phải là 'âm thanh'

(4:02 PM) Thusness: và thực tại nền tảng, cơ sở cho mọi thứ phát sinh.

(4:03 PM) Thusness: điều này chỉ đúng một phần.

(4:03 PM) Thusness: một nhận thức sâu sắc hơn là không có sự tách biệt. Chúng ta coi 'âm thanh' là bên ngoài.

(4:03 PM) Thusness: không thấy rằng đó là 'nhân duyên'

(4:03 PM) Thusness: không có âm thanh ở ngoài kia hay ở đây.

(4:04 PM) Thusness: đó là cách nhìn/chia sẻ/phân tích của chúng ta tạo ra sự tách biệt.

(4:04 PM) Thusness: bạn sẽ có một trải nghiệm sớm.

(4:04 PM) AEN: oic

(4:04 PM) AEN: bạn có ý gì

(4:04 PM) Thusness: đi thiền.

Cập nhật, 2022, bởi Soh:

Khi mọi người đọc "không có chứng kiến" họ có thể nhầm lẫn rằng điều này là phủ nhận chứng kiến hoặc sự tồn tại. Họ đã hiểu sai và nên đọc bài viết này:

Không có nhận thức không có nghĩa là không tồn tại nhận thức

Trích dẫn một phần:

John Tan Thứ Bảy, ngày 20 tháng 9 năm 2014 lúc 10:10 UTC+08

Khi bạn trình bày trước 不思, bạn không được phủ nhận 觉 (nhận thức). Nhưng nhấn mạnh cách 觉 (nhận thức) biểu hiện một cách dễ dàng và tuyệt diệu mà không có cảm giác nhỏ nhất về sự tham chiếu và sự tập trung và nhị nguyên và bị bao trùm... dù ở đây, bây giờ, trong, ngoài... điều này chỉ có thể đến từ sự nhận ra anatta, DO và không tánh để sự tự nhiên của 相 (biểu hiện) được nhận ra với sự rõ ràng rực rỡ của một người.

2007:

(4:20 PM) Thusness: Phật giáo nhấn mạnh hơn vào kinh nghiệm trực tiếp.

(4:20 PM) Thusness: không có tự ngã ngoài sự phát sinh và chấm dứt

(4:20 PM) AEN: icic..

(4:20 PM) Thusness: và từ sự phát sinh và chấm dứt, một người thấy bản chất không của 'Tự Ngã'

(4:21 PM) Thusness: Có Chứng Kiến.

(4:21 PM) Thusness: Chứng Kiến là sự biểu hiện.

(4:21 PM) Thusness: không có chứng kiến đang chứng kiến sự biểu hiện.

(4:21 PM) Thusness: đó là Phật giáo.

2007:

(11:42 PM) Thusness: tôi luôn nói đó không phải là phủ nhận chứng kiến vĩnh cửu.

(11:42 PM) Thusness: Nhưng người chứng kiến vĩnh cửu đó thực sự là gì?

(11:42 PM) Thusness: Đó là sự hiểu biết thực sự về người chứng kiến vĩnh cửu.

(11:43 PM) AEN: Vâng, tôi nghĩ vậy.

(11:43 PM) AEN: Vậy đó giống như David Carse, phải không?

(11:43 PM) Thusness: Không có sự "nhìn thấy" và "che phủ" của xu hướng, của phản ứng với những khuynh hướng.

(11:43 PM) AEN: Tánh không, nhưng vẫn sáng suốt.

(11:43 PM) AEN: Hiểu rồi.

(11:43 PM) Thusness: Tuy nhiên, khi một người trích dẫn những gì Phật nói, trước hết người đó có hiểu không.

(11:43 PM) Thusness: Người đó có nhìn thấy người chứng kiến vĩnh cửu như trong Advaita không?

(11:44 PM) AEN: Người đó có thể bị nhầm lẫn.

(11:44 PM) Thusness: Hay người đó nhìn thấy mà không có khuynh hướng.

(11:44 PM) AEN: Người đó không bao giờ nhắc đến rõ ràng nhưng tôi tin rằng hiểu biết của người đó là như vậy.

(11:44 PM) Thusness: Vậy thì không có điểm nào để trích dẫn nếu nó không được nhìn thấy.

(11:44 PM) AEN: Hiểu rồi.

(11:44 PM) Thusness: Nếu không, đó chỉ là việc nói lại quan điểm của atman.

(11:44 PM) Thusness: Vì vậy, bạn nên rất rõ ràng ngay bây giờ... và không bị nhầm lẫn.

(11:44 PM) AEN: Hiểu rồi.

(11:45 PM) Thusness: Tôi đã nói với bạn điều gì?

(11:45 PM) Thusness: Bạn cũng đã viết trên blog của bạn.

(11:45 PM) Thusness: Người chứng kiến vĩnh cửu là gì?

(11:45 PM) Thusness: Đó là sự hiển lộ... khoảnh khắc sinh và diệt.

(11:45 PM) Thusness: Người ta có nhìn thấy với khuynh hướng và thực sự là gì?

(11:45 PM) Thusness: Điều đó quan trọng hơn.

(11:46 PM) Thusness: Tôi đã nói rất nhiều lần rằng trải nghiệm là đúng nhưng hiểu biết là sai.

(11:46 PM) Thusness: Quan điểm sai.

(11:46 PM) Thusness: Và cách nhìn nhận ảnh hưởng đến trải nghiệm và hiểu biết sai lầm.

(11:46 PM) Thusness: Vì vậy, đừng trích dẫn đây và đó chỉ với một cái nhìn thoáng qua...

(11:47 PM) Thusness: Hãy rất rõ ràng và biết với trí tuệ để bạn biết điều gì là đúng và sai quan điểm.

(11:47 PM) Thusness: Nếu không, bạn sẽ đọc cái này và bị nhầm lẫn với cái kia.

2007:

(3:55 PM) Thusness: Đó không phải là phủ nhận sự tồn tại của sự sáng suốt.

(3:55 PM) Thusness: Sự biết.

(3:55 PM) Thusness: Mà đúng hơn là hiểu đúng về nhận thức là gì.

(3:56 PM) Thusness: Như không hai.

(3:56 PM) Thusness: Tôi đã nói không có người chứng kiến ngoài hiện tượng, người chứng kiến thực sự là hiện tượng.

(3:56 PM) Thusness: Đây là phần đầu tiên.

(3:56 PM) Thusness: Vì người chứng kiến là hiện tượng, làm sao mà có thể như vậy?

(3:57 PM) Thusness: Làm sao cái một thực sự là cái nhiều?

(3:57 PM) AEN: Điều kiện?

(3:57 PM) Thusness: Nói rằng cái một là cái nhiều đã sai rồi.

(3:57 PM) Thusness: Đây là cách diễn đạt theo cách thông thường.

(3:57 PM) Thusness: Thực tế thì, không có cái gọi là 'một'

(3:57 PM) Thusness: và cái nhiều.

(3:58 PM) Thusness: Chỉ có sự sinh và diệt do tánh không.

(3:58 PM) Thusness: Và sự sinh và diệt tự nó là sự sáng suốt.

(3:58 PM) Thusness: Không có sự sáng suốt ngoài hiện tượng.

(4:00 PM) Thusness: Nếu chúng ta trải nghiệm không hai như Ken Wilber và nói về atman.

(4:00 PM) Thusness: Dù trải nghiệm là đúng, hiểu biết là sai.

(4:00 PM) Thusness: Đây giống như "I AM".

(4:00 PM) Thusness: Trừ khi nó là trải nghiệm cao hơn.

(4:00 PM) Thusness: Đó là không hai.

Session Start: Sunday, October 19, 2008

(1:01 PM) Thusness: Đúng vậy.

(1:01 PM) Thusness: Thực ra thực hành không phải để phủ nhận 'Jue' (nhận thức).

(6:11 PM) Thusness: Cách bạn giải thích như thể 'không có nhận thức'.

(6:11 PM) Thusness: Mọi người đôi khi hiểu lầm những gì bạn đang cố gắng truyền đạt, nhưng để hiểu đúng về 'jue' để nó có thể được trải nghiệm từ mọi khoảnh khắc một cách tự nhiên.

(1:01 PM) Thusness: Nhưng khi một người hành giả nghe rằng đó không phải là 'nó', họ ngay lập tức bắt đầu lo lắng vì đó là trạng thái quý giá nhất của họ.

(1:01 PM) Thusness: Tất cả các giai đoạn được viết về cái 'Jue' hoặc Nhận thức này.

(1:01 PM) Thusness: Tuy nhiên, nhận thức thực sự là gì không được trải nghiệm đúng.

(1:01 PM) Thusness: Bởi vì nó không được trải nghiệm đúng, chúng ta nói rằng 'Nhận thức mà bạn cố gắng giữ' không tồn tại theo cách đó.

(1:01 PM) Thusness: Điều đó không có nghĩa là không có Nhận thức.

2010:

(12:02 AM) Thusness: Đó không phải là không có nhận thức.

(12:02 AM) Thusness: Đó là hiểu nhận thức không từ góc độ chủ thể/ đối tượng.

(12:02 AM) Thusness: Không từ góc độ nội tại.

(12:03 AM) Thusness: Đó là giải tán hiểu biết chủ thể/ đối tượng thành các sự kiện, hành động, nghiệp.

(12:04 AM) Thusness: Sau đó chúng ta dần hiểu rằng 'cảm giác' của một ai đó thực sự chỉ là một 'cảm giác' của một quan điểm nội tại.

(12:04 AM) Thusness: Nghĩa là một 'cảm giác', một 'suy nghĩ'

về

một

quan điểm nội tại.

(12:06 AM) Thusness: Làm thế nào điều này dẫn đến giải thoát đòi hỏi trải nghiệm trực tiếp.

(12:06 AM) Thusness: Vì vậy, giải thoát không phải là thoát khỏi 'tự ngã' mà là thoát khỏi 'quan điểm nội tại'.

(12:07 AM) AEN: Hiểu rồi.

(12:07 AM) Thusness: Hiểu không?

(12:07 AM) Thusness: Nhưng quan trọng là phải trải nghiệm sự sáng suốt.

Session Start: Saturday, 27 March, 2010

(9:54 PM) Thusness: Không tệ cho việc tự vấn.

(9:55 PM) AEN: Hiểu rồi.

Nhân tiện, bạn nghĩ gì về những gì Lucky và Chandrakirti đang cố gắng truyền đạt?

(9:56 PM) Thusness: Những câu trích dẫn đó không thực sự được dịch tốt theo quan điểm của tôi.

(9:57 PM) Thusness: Điều cần được hiểu là 'Không có Tôi' không phải là phủ nhận Nhận thức.

(9:58 PM) Thusness: Và 'Không có Hiện tượng' không phải là phủ nhận Hiện tượng.

(9:59 PM) Thusness: Nó chỉ là để 'giải cấu trúc' các cấu trúc tinh thần.

(10:00 PM) AEN: Hiểu rồi.

(10:01 PM) Thusness: Khi bạn nghe thấy âm thanh, bạn không thể phủ nhận nó... bạn có thể không?

(10:01 PM) AEN: Đúng vậy.

(10:01 PM) Thusness: Vậy bạn đang phủ nhận điều gì?

(10:02 PM) Thusness: Khi bạn trải nghiệm Người chứng kiến như bạn đã mô tả trong bài viết của bạn 'sự chắc chắn của hiện hữu', làm sao bạn có thể phủ nhận sự nhận thức này?

(10:03 PM) Thusness: Vậy 'không có Tôi' và 'không có hiện tượng' nghĩa là gì?

(10:03 PM) AEN: Như bạn đã nói, chỉ là các cấu trúc tinh thần là sai... nhưng nhận thức thì không thể phủ nhận?

(10:03 PM) Thusness: Không... tôi không nói vậy.

Phật không (10:03 PM) Thusness: Không... tôi không nói vậy.

Phật không phủ nhận ngũ uẩn

(10:04 PM) Thusness: Chỉ phủ nhận tính tự ngã.

(10:04 PM) Thusness: Vấn đề là gì được hiểu bởi 'vô ngã', bản chất không có tự tính của hiện tượng và 'Tôi'.

2010:

(11:15 PM) Thusness: Nhưng hiểu sai thì là vấn đề khác.

Bạn có thể phủ nhận sự Chứng kiến không?

(11:16 PM) Thusness: Bạn có thể phủ nhận sự chắc chắn của hiện hữu không?

(11:16 PM) AEN: Không.

(11:16 PM) Thusness: Vậy thì không có gì sai với nó.

Làm sao bạn có thể phủ nhận sự hiện hữu của chính mình?

(11:17 PM) Thusness: Làm sao bạn có thể phủ nhận sự hiện hữu hoàn toàn?

(11:17 PM) Thusness: Không có gì sai khi trải nghiệm trực tiếp mà không cần trung gian cảm giác hiện hữu.

(11:18 PM) Thusness: Sau trải nghiệm trực tiếp này, bạn nên tinh chỉnh sự hiểu biết, quan điểm, sự thấy rõ của mình.

(11:19 PM) Thusness: Không sau trải nghiệm, lệch khỏi đúng quan điểm, củng cố quan điểm sai của bạn.

(11:19 PM) Thusness: Bạn không phủ nhận người chứng kiến, bạn tinh chỉnh sự thấy rõ của nó.

Cái gì được gọi là không hai.

(11:19 PM) Thusness: Cái gì được gọi là không tư tưởng.

Cái gì là tự nhiên.

Cái gì là khía cạnh không cá nhân.

(11:20 PM) Thusness: Cái gì là sự sáng suốt.

(11:20 PM) Thusness: Bạn không bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì không thay đổi.

(11:21 PM) Thusness: Ở giai đoạn sau, khi bạn trải nghiệm không hai, vẫn có xu hướng tập trung vào nền tảng... và điều đó sẽ ngăn cản sự tiến bộ của bạn vào sự thấy rõ trực tiếp về TATA như được mô tả trong bài viết TATA.

(11:22 PM) Thusness: Và vẫn có các mức độ khác nhau về cường độ ngay cả khi bạn nhận ra đến mức đó.

(11:23 PM) AEN: Không hai?

(11:23 PM) Thusness: TATA (một bài viết) nhiều hơn không hai... nó là giai đoạn 5-7.

(11:24 PM) AEN: Hiểu rồi.

(11:24 PM) Thusness: Nó là tất cả về sự tích hợp của sự thấy rõ vô ngã và tánh không.

(11:25 PM) Thusness: Sự sống động trong hiện tượng, cảm nhận cái mà tôi gọi là 'kết cấu và chất liệu' của Nhận thức như các hình thức là rất quan trọng.

Sau đó đến tánh không.

(11:26 PM) Thusness: Sự tích hợp giữa sự sáng suốt và tánh không.

(10:45 PM) Thusness: Không phủ nhận sự Chứng kiến mà tinh chỉnh quan điểm, điều đó rất quan trọng.

(10:46 PM) Thusness: Đến nay, bạn đã nhấn mạnh đúng tầm quan trọng của sự chứng kiến.

(10:46 PM) Thusness: Không giống như trước đây, bạn đã để mọi người có ấn tượng rằng bạn phủ nhận sự hiện diện chứng kiến này.

(10:46 PM) Thusness: Bạn chỉ phủ nhận sự nhân cách hóa, cụ thể hóa và đối tượng hóa.

(10:47 PM) Thusness: Để bạn có thể tiến xa hơn và nhận ra bản chất không có tự tính của chúng ta.

Nhưng đừng luôn đăng những gì tôi nói với bạn trên msn.

(10:48 PM) Thusness: Không lâu nữa, tôi sẽ trở thành một kiểu lãnh đạo giáo phái.

(10:48 PM) AEN: Hiểu rồi... haha.

(10:49 PM) Thusness: Vô ngã không phải là sự thấy rõ bình thường. Khi chúng ta đạt được mức độ hoàn toàn trong suốt, bạn sẽ nhận ra lợi ích của nó.

(10:50 PM) Thusness: Không tư tưởng, sự sáng suốt, sự chiếu sáng, sự trong suốt, sự mở rộng, không gian, không tư tưởng, không địa phương... tất cả những mô tả này trở nên khá vô nghĩa.

2009:

(7:39 PM) Thusness: Luôn có sự chứng kiến... đừng hiểu sai.

Chỉ là một người có hiểu được bản chất tánh không của nó hay không.

(7:39 PM) Thusness: Luôn có sự sáng suốt.

Từ khi nào không có sự chứng kiến?

(7:39 PM) Thusness: Chỉ là sự sáng suốt và bản chất tánh không.

Không chỉ là sự sáng suốt.

(9:59 PM) Thusness: Luôn có sự chứng kiến... đó là cảm giác chia tách bạn phải loại bỏ.

(9:59 PM) Thusness: Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ phủ nhận trải nghiệm và nhận thức của người chứng kiến, chỉ là sự hiểu biết đúng.

2008:

(2:58 PM) Thusness: Không có vấn đề gì với việc làm người chứng kiến, vấn đề chỉ là sự hiểu biết sai lầm về người chứng kiến là gì.

(2:58 PM) Thusness: Đó là thấy sự phân chia trong sự chứng kiến.

(2:58 PM) Thusness: Hoặc thấy 'tự ngã' và đối tượng, sự phân chia chủ thể - khách thể. Đó là vấn đề.

(2:59 PM) Thusness: Bạn có thể gọi nó là Sự chứng kiến hoặc Nhận thức, nhưng không có cảm giác về tự ngã.

(11:21 PM) Thusness: Vâng, sự chứng kiến.

Không phải người chứng kiến.

(11:22 PM) Thusness: Trong sự chứng kiến, nó luôn là không hai.

(11:22 PM) Thusness: Khi trong người chứng kiến, luôn có một người chứng kiến và một đối tượng được chứng kiến.

Khi có một người quan sát, không thể không có cái được quan sát.

(11:23 PM) Thusness: Khi bạn nhận ra rằng chỉ có sự chứng kiến, không có người quan sát và cái được quan sát.

Nó luôn là không hai.

(11:24 PM) Thusness: Đó là lý do tại sao khi Genpo gì đó nói rằng không có người chứng kiến, chỉ có sự chứng kiến, nhưng lại dạy về việc lùi lại và quan sát.

(11:24 PM) Thusness: Tôi đã bình luận rằng con đường lệch khỏi quan điểm.

(11:25 PM) AEN: Hiểu rồi.

(11:25 PM) Thusness: Khi bạn dạy về trải nghiệm người chứng kiến, bạn dạy điều đó.

Điều đó không liên quan đến việc không phân chia chủ thể - khách thể.

Bạn đang dạy người khác trải nghiệm người chứng kiến.

(11:26 PM) Thusness: Giai đoạn đầu tiên của sự thấy rõ "I AM".

2008:

(2:52 PM) Thusness: Bạn có phủ nhận trải nghiệm "I AM" không?

(2:54 PM) AEN: Bạn có ý gì trong bài viết?

(2:54 PM) AEN: Không.

(2:54 PM) AEN: Chỉ là bản chất của 'tôi là'.

(2:54 PM) Thusness: Cái gì đang bị phủ nhận?

(2:54 PM) AEN: Sự hiểu biết nhị nguyên?

(2:55 PM) Thusness: Vâng, đó là sự hiểu biết sai lầm về trải nghiệm đó. Giống như 'đỏ' của một bông hoa.

(2:55 PM) AEN: Hiểu rồi.

(2:55 PM) Thusness: Rực rỡ và dường như thật và thuộc về bông hoa. Nó chỉ xuất hiện như vậy, nhưng không phải là như vậy.

(2:57 PM) Thusness: Khi chúng ta thấy theo cách chia tách chủ thể - khách thể, nó dường như khó hiểu rằng có suy nghĩ, không có người suy nghĩ. Có âm thanh, không có người nghe và có sự tái sinh, nhưng không có linh hồn vĩnh cửu nào được tái sinh.

(2:58 PM) Thusness: Nó khó hiểu vì cách nhìn sâu sắc của chúng ta về việc thấy mọi thứ một cách cố hữu, nơi mà nhị nguyên là một phần của cách nhìn này.

(2:59 PM) Thusness: Vậy vấn đề là gì?

(2:59 PM) AEN: Hiểu rồi.

(2:59 PM) AEN: Các quan điểm sâu sắc?

(2:59 PM) Thusness: Vâng.

(2:59 PM) Thusness: Vấn đề là gì?

(3:01 PM) AEN: Quay lại rồi.

(3:02 PM) Thusness: Vấn đề là nguyên nhân gốc rễ của khổ đau nằm trong quan điểm sâu sắc này. Chúng ta tìm kiếm và bám víu vì những quan điểm này. Đây là mối quan hệ giữa 'quan điểm' và 'nhận thức'. Không có lối thoát. Với cách nhìn cố hữu, luôn có 'tôi' và 'của tôi'. Luôn có 'thu ộc về' như 'màu đỏ' thuộc về bông hoa.

(3:02 PM) Thusness: Do đó, mặc dù có tất cả những trải nghiệm siêu việt, không có giải thoát nếu không có sự hiểu đúng.

……

“**Soh:**

Ngoài ra, cộng đồng Awakening to Reality khuyến nghị thực hành tự vấn để nhận ra "Tôi Là" trước khi tiến vào phi nhị nguyên, vô ngã và tính không. Vì vậy, bài viết này không phải là để phủ nhận "Tôi Là" mà là chỉ ra sự cần thiết phải khám phá sâu hơn về tính phi nhị nguyên, vô ngã và bản chất rỗng không của Hiện Tại.

Nhận thức vô ngã là điều rất quan trọng để mang lại hương vị của Hiện Tại phi nhị nguyên vào tất cả các biểu hiện và tình huống mà không có bất kỳ dấu vết của sự cố gắng, tham chiếu, trung tâm hoặc biên giới nào... Đó là giấc mơ trở thành hiện thực của bất kỳ ai đã nhận ra Tự Ngã/"Tôi Là"/Thượng Đế, đó là chìa khóa mang lại sự trưởng thành toàn diện trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống mà không cần nỗ lực.

Nó là điều mang lại sự trong suốt và ánh sáng rực rỡ không thể đo lường của Hiện Tại Tinh Khiết vào mọi thứ, nó không phải là một trạng thái phi nhị nguyên trơ lì hoặc buồn tẻ.

Nó cho phép trải nghiệm này:

“Hiện tại là gì? Tất cả mọi thứ... Nếm nước bọt, ngửi, suy nghĩ, đó là gì? Búng tay, hát. Tất cả hoạt động thông thường, không nỗ lực do đó không đạt được gì. Nhưng là thành tựu toàn diện. Trong các thuật ngữ bí truyền, ăn Thượng Đế, nếm Thượng Đế, thấy Thượng Đế, nghe Thượng Đế...lol. Đó là điều đầu tiên tôi nói với ông J vài năm trước khi ông ấy nhắn tin cho tôi 😂 Nếu có một cái gương, điều này là không thể. Nếu sự rõ ràng không rỗng không, điều này là không thể. Không cần chút nỗ lực nào. Bạn có cảm nhận được không? Nắm lấy chân tôi như thể tôi đang nắm lấy hiện tại! Bạn đã có trải nghiệm này chưa? Khi không có gương, thì toàn bộ sự tồn tại chỉ là ánh sáng-âm thanh-cảm giác như một hiện tại duy nhất. Hiện tại là nắm lấy hiện tại. Chuyển động để nắm lấy chân là Hiện Tại... cảm giác nắm lấy chân là Hiện Tại... Đối với tôi thậm chí là gõ bàn phím hoặc nháy mắt. Sợ rằng điều này sẽ bị hiểu sai, đừng nói về nó. Hiểu đúng là không có hiện tại, vì mỗi cảm giác của sự nhận biết là khác nhau. Nếu không, ông J sẽ nói nhảm... lol. Khi có một cái gương, điều này là không thể. Nghĩ tôi đã viết cho longchen (Sim Pern Chong) khoảng 10 năm trước.” - John Tan

“Thật là một phúc lành sau 15 năm của "Tôi Là" để đến được điểm này. Hãy cẩn thận rằng các thói quen tập quán sẽ cố gắng hết sức để lấy lại những gì nó đã mất. Làm quen với việc không làm gì cả. Ăn Thượng Đế, nếm Thượng Đế, thấy Thượng Đế và chạm vào Thượng Đế.

Chúc mừng.” – John Tan gửi Sim Pern Chong sau khi ông ta có bước đột phá ban đầu từ "Tôi Là" đến vô ngã vào năm 2006, http://awakeningtoreality.blogspot.com/2013/12/part-2-of-early-forum-posts-by-thusness_3.html

“Ông J có một bình luận thú vị. Sau khi nhận ra... Chỉ cần ăn Thượng Đế, hít thở Thượng Đế, ngửi Thượng Đế và thấy Thượng Đế... Cuối cùng là không hoàn toàn ổn định và giải thoát Thượng Đế.” - John Tan, 2012

**Mục đích của vô ngã là có trải nghiệm toàn diện của trái tim -- vô biên, hoàn toàn, phi nhị nguyên và không cục bộ. Đọc lại những gì tôi đã viết cho Jax.

Trong mọi tình huống, trong mọi điều kiện, trong mọi sự kiện. Đó là để loại bỏ sự giả tạo không cần thiết để bản chất của chúng ta có thể được biểu hiện mà không bị che khuất.

Jax muốn chỉ vào trái tim nhưng không thể diễn tả theo cách phi nhị nguyên... vì trong nhị nguyên, bản chất không thể được nhận ra. Tất cả các diễn giải nhị nguyên đều là do tâm trí tạo ra. Bạn có biết nụ cười của Mahākāśyapa không? Bạn có thể chạm vào trái tim của nụ cười đó ngay cả sau 2500 năm không?

Một người phải mất hết tâm trí và thân thể bằng cách cảm nhận toàn bộ tâm trí và thân thể này là bản chất tâm (心). Tuy nhiên, tâm (心) cũng là không thể nắm bắt (不可得)... Mục đích không phải là phủ nhận tâm (心) mà là không đặt bất kỳ giới hạn hoặc nhị nguyên nào để tâm (心) có thể hoàn toàn biểu hiện.

Vì vậy, không hiểu về duyên khởi (缘) là hạn chế tâm (心). Không hiểu về duyên khởi (缘) là đặt giới hạn trong sự biểu hiện của nó. Bạn phải trải nghiệm đầy đủ tâm (心) bằng cách nhận ra vô tâm (无心) và hoàn toàn ôm lấy trí tuệ của sự không thể nắm bắt (不可得)." - John Tan/Thusness, 2014

**Một người trong sự chân thành tuyệt đối sẽ nhận ra rằng mỗi khi anh ta cố gắng bước ra khỏi Bản chất (mặc dù anh ta không thể), có sự bối rối hoàn toàn. Thật ra, anh ta không thể biết bất cứ điều gì trong thực tế. Nếu chúng ta chưa có đủ sự bối rối và sợ hãi, Bản chất sẽ không được trân trọng đầy đủ.

“Tôi không phải là suy nghĩ, tôi không phải là cảm xúc, tôi không phải là hình dạng, tôi không phải là tất cả những điều này, tôi là Nhân chứng Tối Thượng Vĩnh Cửu.” là sự nhận dạng tối thượng.

Những điều tạm thời mà chúng ta loại bỏ chính là Hiện Tại mà chúng ta đang tìm kiếm; đó là vấn đề của việc sống trong Hiện Hữu hoặc sống trong sự nhận dạng liên tục. Hiện Hữu chảy và sự nhận dạng dừng lại. Sự nhận dạng là bất kỳ nỗ lực nào để trở về Nhất Thể mà không biết bản chất của nó đã là phi nhị nguyên.

“Tôi Là” không phải là biết. Tôi Là là Hiện Hữu. Hiện Hữu suy nghĩ, Hiện Hữu cảm xúc, Hiện Hữu Hình Dạng... Không có cái "tôi" riêng biệt ngay từ đầu.

Hoặc là không có bạn hoặc bạn là tất cả." - Thusness, 2007, Các cuộc hội thoại của Thusness từ 2004 đến 2012.

**Đối với những người vẫn đang thực hành tự vấn để nhận ra "Tôi Là", hãy ghi nhớ điều này:

John Tan đã viết trên Dharma Overground vào năm 2009,

“Chào Gary,

Có vẻ như có hai nhóm hành giả trong diễn đàn này, một nhóm theo phương pháp tiệm tiến và nhóm kia theo con đường trực tiếp. Tôi còn khá mới ở đây nên có thể tôi sai.

Quan điểm của tôi là bạn đang áp dụng phương pháp tiệm tiến nhưng bạn đang trải nghiệm điều gì đó rất quan trọng trong con đường trực tiếp, đó là 'Người Quan Sát'. Như những gì Kenneth đã nói, “Bạn đang trên đường khám phá một điều rất lớn, Gary. Thực hành này sẽ giải phóng bạn.” Nhưng những gì Kenneth nói sẽ yêu cầu bạn phải thức tỉnh đến 'Tôi'. Nó đòi hỏi bạn phải có loại nhận thức 'eureka!' Thức tỉnh đến 'Tôi', con đường tâm linh trở nên rõ ràng; đó chỉ là sự khai mở của 'Tôi'.

Mặt khác, những gì được Yabaxoule mô tả là phương pháp tiệm tiến và do đó có sự giảm nhẹ 'Tôi Là'. Bạn phải đánh giá điều kiện của riêng bạn, nếu bạn chọn con đường trực tiếp, bạn không thể giảm nhẹ 'Tôi'; ngược lại, bạn phải hoàn toàn và hoàn toàn trải nghiệm toàn bộ 'BẠN' là 'Hiện Hữu'. Bản chất rỗng không của bản chất tinh khiết của chúng ta sẽ bước vào cho các hành giả của con đường trực tiếp khi họ đối mặt với bản chất 'không dấu vết', 'không trung tâm' và 'không nỗ lực' của nhận thức phi nhị nguyên.

Có lẽ một chút về nơi hai phương pháp gặp nhau sẽ hữu ích cho bạn.

Thức tỉnh đến 'Người Quan Sát' sẽ đồng thời 'mở' 'con mắt của sự tức thời'; đó là khả năng thâm nhập ngay lập tức vào các suy nghĩ phân tán và cảm giác, cảm nhận, nhận thức mà không có sự trung gian của người nhận thức. Đó là một loại nhận thức trực tiếp. Bạn phải nhận thức sâu sắc về kiểu nhận thức “trực tiếp không trung gian”

kiểu này -- quá trực tiếp để có khoảng cách giữa chủ thể và khách thể, quá ngắn để có thời gian, quá đơn giản để có suy nghĩ. Đó là 'con mắt' có thể nhìn thấy toàn bộ 'âm thanh' bằng cách trở thành 'âm thanh'. Đó là cùng một 'con mắt' cần thiết khi thực hiện vipassana, đó là, trở thành 'trần trụi'. Dù là phi nhị nguyên hay vipassana, cả hai đều yêu cầu mở 'con mắt của sự tức thời' này.”

**Trong phiên bản tiếng Trung của mô tả trên về trạng thái 'Tôi Là', John Tan đã viết vào năm 2007:**

“Chân Như: Khi một người tu hành trải nghiệm sâu sắc sự hư ảo của 'tự ngã'/'tự ngã', thì 'tự ngã' hư ảo đó sẽ như dòng suối chảy vào đại dương, biến mất vào vô hình. Đây cũng là thời điểm Đại Ngã sinh khởi. Đại Ngã này là tinh khiết, linh thiêng, trong suốt, giống như một tấm gương trống rỗng phản chiếu muôn vật. Mọi sự đến và đi, sinh tử, thăng trầm, mọi sự kiện và hiện tượng đều phát sinh và diệt đi từ bản thể của Đại Ngã. Bản thể không bị ảnh hưởng, tĩnh lặng, không đến cũng không đi. Đại Ngã này chính là Phạm Ngã/Thần Ngã.

**Chú thích:** Người tu hành không nên nhầm lẫn điều này là Tâm Chân Thật của Phật! Do lực nghiệp chấp thủ vào bản thể của sự giác ngộ, một người tu hành có thể gặp khó khăn khi vào giấc ngủ, và trong trường hợp nghiêm trọng có thể gặp chứng mất ngủ, không thể ngủ trong nhiều năm.”

**John Tan, 2008:**

**Sự vô thường**

“Sự sinh diệt được gọi là Sự vô thường, tự chiếu sáng và tự hoàn thiện từ lúc bắt đầu. Tuy nhiên, do nghiệp chướng phân chia, tâm trí tách rời 'sự rực rỡ' khỏi sự sinh diệt liên tục. Ảo tưởng nghiệp này xây dựng 'sự rực rỡ' thành một đối tượng tồn tại vĩnh viễn và không thay đổi. 'Sự không thay đổi' dường như thực sự không thể tưởng tượng được, chỉ tồn tại trong suy nghĩ tinh vi và hồi tưởng. Về bản chất, sự chiếu sáng là tự nó rỗng không, đã không sinh ra, không điều kiện và luôn bao trùm. Vì vậy, không cần sợ sự sinh diệt.”

**Không có cái này hơn cái kia. Mặc dù suy nghĩ sinh ra và diệt đi rõ ràng, mỗi sự sinh diệt đều tồn tại hoàn toàn. Bản chất rỗng không luôn luôn hiện diện hiện nay không phủ nhận sự chiếu sáng của nó. Mặc dù phi nhị nguyên được thấy rõ ràng, sự khao khát giữ lại vẫn có thể làm mù một cách tinh tế. Giống như người qua đường đi qua, hoàn toàn biến mất. Chết hoàn toàn và chứng kiến hiện diện tinh khiết này, sự không địa phương của nó.**

~ Thusness/Passerby

**Vì thế... "Nhận thức" không còn "đặc biệt" hay "tối thượng" hơn tâm trí vô thường.**

**Các nhãn: Tất cả là Tâm, Vô ngã, Phi nhị nguyên**

**Có một bài viết hay của Dan Berkow, dưới đây là một đoạn trích từ bài viết:**

**Dan:**

“Việc nói rằng "người quan sát không tồn tại" không có nghĩa là cái gì đó thực sự đang thiếu. Những gì đã chấm dứt (vì 'Hiện Nay' là trường hợp) là vị trí khái niệm mà 'người quan sát' được chiếu lên, cùng với việc nỗ lực duy trì vị trí đó bằng cách sử dụng suy nghĩ, trí nhớ, mong đợi và mục tiêu.

Nếu 'Nơi Đây' là 'Hiện Tại', không có quan điểm nào có thể được xác định là 'tôi', ngay cả từ khoảnh khắc này đến khoảnh khắc khác. Thực tế, thời gian tâm lý (được xây dựng bởi sự so sánh) đã chấm dứt. Do đó, chỉ có 'khoảnh khắc hiện tại không chia rẽ này', không thậm chí là cảm giác tưởng tượng về việc di chuyển từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc tiếp theo.

Vì vị trí khái niệm của quan sát không tồn tại, những gì được quan sát không thể 'phù hợp' vào các danh mục khái niệm trước đây duy trì là 'trung tâm của tôi'. Tính tương đối của tất cả các danh mục này được 'thấy rõ', và Thực Tại không bị chia cắt, không bị chia rẽ bởi suy nghĩ hay khái niệm chỉ đơn giản là trường hợp.

Điều gì đã xảy ra với sự nhận thức trước đây được đặt tại 'người quan sát'? Bây giờ, nhận thức và tri giác không bị chia rẽ. Ví dụ, nếu một cái cây được nhìn thấy, 'người quan sát' là 'mọi chiếc lá của cái cây'. Không có nhận thức/nhận biết tách biệt khỏi sự vật, cũng không có bất kỳ sự vật nào tách biệt khỏi nhận thức. Điều gì đang hiển lộ là: 'đây là nó'. Tất cả những luận bàn, chỉ dẫn, câu nói khôn ngoan, ngụ ý về 'kiến thức đặc biệt', những cuộc tìm kiếm không sợ hãi cho sự thật, những sự sáng suốt mâu thuẫn một cách nghịch lý - tất cả đều được thấy là không cần thiết và ngoài chủ đề. 'Điều này', chính xác như hiện tại, là 'Nó'. Không cần thêm bất kỳ điều gì vào 'Điều Này', thực tế không có 'hơn nữa' - cũng không có bất kỳ 'thứ gì' để nắm bắt hoặc loại bỏ.”

**Gloria: Dan, tại thời điểm này, bất kỳ tuyên bố nào dường như đều dư thừa. Đây là một lãnh thổ chỉ có thể được nhắc đến bằng sự im lặng và sự rỗng không, và thậm chí điều đó cũng quá nhiều. Ngay cả việc nói 'Tôi Là' cũng chỉ làm phức tạp thêm, nó thêm một lớp ý nghĩa khác cho sự nhận biết. Ngay cả việc nói không có người làm cũng là một loại tuyên bố, phải không? Vậy có phải điều này chỉ là không thể thảo luận thêm?**

**Dan: Bạn đưa ra hai điểm ở đây, Glo, mà có vẻ đáng để đề cập: không nhắc đến 'Tôi Là' và sử dụng thuật ngữ 'không có người làm', hoặc tôi nghĩ, có lẽ 'không có người quan sát' có thể phù hợp hơn.**

**Việc không sử dụng 'Tôi Là', và thay vào đó nhắc đến 'sự nhận thức thuần khiết', là cách nói rằng sự nhận thức không tập trung vào một 'tôi' cũng không quan tâm đến việc phân biệt việc hiện hữu với việc không hiện hữu liên quan đến chính nó. Nó không nhìn nhận chính nó theo bất kỳ cách nào mang tính đối tượng hóa, vì vậy sẽ không có khái niệm về các trạng thái mà nó đang ở -- 'Tôi Là' chỉ phù hợp như đối lập với 'cái gì đó khác tồn tại', hoặc 'tôi không tồn tại'. Với không có 'cái gì khác' và không có 'không tôi', không thể có sự nhận thức 'Tôi Là'. 'Sự nhận thức thuần khiết' cũng có thể bị chỉ trích theo cách tương tự - có phải có 'sự nhận thức không thuần khiết', có phải có cái gì khác ngoài sự nhận thức? Vì vậy, các thuật ngữ 'sự nhận thức thuần khiết', hoặc chỉ 'sự nhận thức' đơn giản là được sử dụng để tương tác thông qua đối thoại, với sự nhận biết rằng từ ngữ luôn ngụ ý sự tương phản nhị nguyên.**

**Các khái niệm liên quan rằng 'người quan sát không tồn tại', hoặc 'người làm không tồn tại' là cách để đặt câu hỏi về các giả định mà thường chi phối tri giác. Khi giả định đã được đặt câu hỏi đủ, tuyên bố này không còn cần thiết nữa. Đây là nguyên tắc của 'sử dụng một cái gai để loại bỏ một cái gai'. Không có tiêu cực nào có liên quan khi không có khẳng định nào đã được đưa ra. 'Sự nhận thức đơn giản' không có suy nghĩ về việc người quan sát hoặc người làm hiện diện hay không hiện diện.”

**Phản bác quan điểm thực chất về nhận thức phi nhị nguyên**

**Gần đây, tôi đã nhận thấy rằng video này https://www.youtube.com/watch?v=vAZPWu084m4 "Vedantic Self and Buddhist Non-Self | Swami Sarvapriyananda" đang lan truyền trên internet và các diễn đàn và rất phổ biến. Tôi đánh giá cao nỗ lực của Swami trong việc so sánh nhưng không đồng ý rằng phân tích của Candrakirti để lại nhận thức phi nhị nguyên là thực tế không thể giảm thiểu, chưa được giải trình. Về cơ bản, Swami Sarvapriyananda gợi ý rằng phân tích bảy phần loại bỏ cái Ngã vĩnh cửu riêng biệt, như Nhân Chứng hay Atman của các trường phái Samkhya nhị nguyên, nhưng lại để lại Brahman phi nhị nguyên của các trường phái Advaita không bị tác động, và anh ta đã cho rằng nhận thức và hình thức giống như vàng và dây chuyền, chúng là phi nhị nguyên và không phải là một nhân chứng riêng biệt. Cái nền tảng phi nhị nguyên này (cái gọi là "tính vàng của mọi thứ" theo cách nói) là bản chất của mọi thứ thực sự tồn tại.

Vì video này, tôi nhận ra rằng tôi cần cập nhật bài viết trên blog của mình chứa các trích dẫn từ John Tan, tôi và một vài người khác: "Phật Tính không phải là "Tôi Là" http://www.awakeningtoreality.com/2007/03/mistaken-reality-of-amness.html -- điều này quan trọng đối với tôi vì tôi đã gửi bài viết này cho nhiều người trực tuyến (cùng với các bài viết khác tùy theo điều kiện, thường tôi cũng gửi "Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness/PasserBy" http://www.awakeningtoreality.com/2007/03/thusnesss-six-stages-of-experience.html và có thể là "Về Vô Ngã (Không Ngã), Tính Không, Maha và Sự Bình Thường, và Sự Hoàn Hảo Tự Phát" http://www.awakeningtoreality.com/2009/03/on-anatta-emptiness-and-spontaneous.html -- phản hồi chung là rất tích cực và nhiều người đã hưởng lợi). Lẽ ra tôi nên cập nhật nó sớm hơn để làm rõ.

Tôi rất tôn trọng Advaita Vedanta và các trường phái Hindu khác dù là nhị nguyên hay phi nhị nguyên, cũng như các truyền thống huyền bí khác dựa trên một Tự Ngã tối thượng hay Nhận Thức phi nhị nguyên được tìm thấy trong các tôn giáo khác nhau. Nhưng nhấn mạnh của Phật giáo là ba pháp ấn: Vô Thường, Khổ, Vô Ngã. Và Tính Không và Duyên Khởi. Do đó, chúng ta cần nhấn mạnh sự khác biệt về mặt thực nghiệm cũng như Archaya Mahayogi Shridhar Rana Rinpoche đã nói, "Tôi phải nhấn mạnh rằng sự khác biệt này trong cả hai hệ thống là rất quan trọng để hiểu đầy đủ cả hai hệ thống một cách đúng đắn và không nhằm hạ thấp hệ thống nào." - http://www.awakeningtoreality.com/search/label/Acharya%20Mahayogi%20Shridhar%20Rana%20Rinpoche.

Đây là các đoạn bổ sung tôi đã thêm vào http://www.awakeningtoreality.com/2007/03/mistaken-reality-of-amness.html:

Giữa nhận thức "Tôi Là" và nhận thức Vô Ngã, có một giai đoạn mà John Tan, tôi và nhiều người khác đã trải qua. Đó là giai đoạn Tâm Nhất, nơi Brahman phi nhị nguyên được thấy như là bản chất hoặc nền tảng của mọi hình thức, phi nhị nguyên với tất cả các hình thức nhưng vẫn có sự tồn tại không thay đổi và độc lập, mà có thể điều chỉnh như bất cứ thứ gì và mọi thứ. Tương tự như vàng và dây chuyền, vàng có thể được làm thành dây chuyền với mọi hình dạng, nhưng thực tế mọi hình thức và hình dạng đều chỉ là bản chất của Vàng. Cuối cùng, mọi thứ đều chỉ là Brahman, nó chỉ xuất hiện như là các đối tượng khác nhau khi bản chất cơ bản của nó (nhận thức phi nhị nguyên thuần túy) bị hiểu lầm thành một sự đa dạng.

Những quan điểm về phi nhị nguyên có thực chất ("vàng"/"brahman"/"nhận thức phi nhị nguyên thuần túy không thay đổi") cũng được thấy rõ trong nhận thức Vô Ngã. Như John Tan đã nói trước đây, "Tự ngã là quy ước. Không thể nhầm lẫn hai điều này. Nếu không, một người đang nói về tâm thức duy nhất," và "cần tách rời [Soh: phân tích] tự ngã/Tự ngã khỏi nhận thức. Sau đó, ngay cả nhận thức cũng được phân tích trong cả tự do khỏi mọi phóng đại hoặc bản chất tự ngã."

Để biết thêm thông tin về chủ đề này, xem các bài viết phải đọc 7) Beyond Awareness: reflections on identity and awareness http://www.awakeningtoreality.com/2018/11/beyond-awareness.html và 6) Differentiating I AM, One Mind, No Mind and Anatta http://www.awakeningtoreality.com/2018/10/differentiating-i-am-one-mind-no-mind.html

Đây là một đoạn trích từ phiên bản [không cắt ngắn] của hướng dẫn AtR:

Bình luận của Soh, 2021: "Ở giai đoạn 4, một người có thể bị mắc kẹt trong quan điểm rằng mọi thứ đều là một nhận thức điều chỉnh như các hình thức khác nhau, giống như vàng được tạo thành các đồ trang sức khác nhau trong khi không bao giờ rời bỏ bản chất thuần túy của nó là vàng. Đây là quan điểm của Brahman. Mặc dù quan điểm và nhận thức này là phi nhị nguyên, nó vẫn dựa trên một mô hình của bản chất và 'sự tồn tại nội tại'. Thay vào đó, một người nên nhận ra tính không của nhận thức [chỉ là một cái tên giống như 'thời tiết' - xem chương về sự tương đồng thời tiết], và nên hiểu nhận thức theo duyên khởi. Sự rõ ràng của nhận thức này sẽ loại bỏ quan điểm về bản chất rằng nhận thức là một bản chất nội tại điều chỉnh thành cái này và cái kia. Như trong cuốn sách 'What the Buddha Taught' của Walpola Rahula đã trích dẫn hai giáo lý Phật giáo vĩ đại về vấn đề này:

Phải nhấn mạnh lại ở đây rằng theo triết lý Phật giáo, không có tinh thần vĩnh cửu, không thay đổi nào có thể được coi là 'Tự Ngã', 'Linh Hồn', hay 'Cái Tôi', đối lập với vật chất, và nhận thức (vinnana) không nên được xem là 'tinh thần' đối lập với vật chất. Điều này phải được đặc biệt nhấn mạnh, vì một quan niệm sai lầm rằng nhận thức là một dạng Tự Ngã hay Linh Hồn tồn tại như một bản chất vĩnh cửu qua đời sống, đã tồn tại từ thời kỳ sớm nhất đến nay.

Một trong những đệ tử của Đức Phật, tên là Sati, đã cho rằng Đức Thầy đã dạy: 'Chính là nhận thức này tái sinh và lang thang'. Đức Phật hỏi anh ta ý nghĩa của 'nhận thức'. Sati trả lời một cách kinh điển: 'Đó là cái gì đó biểu hiện, cảm nhận, trải nghiệm kết quả của những hành động tốt và xấu ở đây và ở đó'.

'Người ngu ngốc, bạn đã nghe tôi giảng dạy giáo lý theo cách này cho ai? Chẳng phải tôi đã nhiều lần giải thích rằng nhận thức phát sinh từ các điều kiện: rằng không có sự phát sinh của nhận thức nếu không có điều kiện.' Sau đó, Đức Phật tiếp tục giải thích chi tiết về nhận thức: "Nhận thức được đặt tên theo bất kỳ điều kiện nào qua đó nó phát sinh: dựa vào mắt và hình thể có nhận thức, và nó được gọi là nhận thức thị giác; dựa vào tai và âm thanh có nhận thức, và nó được gọi là nhận thức thính giác; dựa vào mũi và mùi hương có nhận thức, và nó được gọi là nhận thức khứu giác; dựa vào lưỡi và vị giác có nhận thức, và nó được gọi là nhận thức vị giác; dựa vào thân thể và các đối tượng xúc giác có nhận thức, và nó được gọi là nhận thức xúc giác; dựa vào tâm trí và các đối tượng tâm trí (ý tưởng và suy nghĩ) có nhận thức, và nó được gọi là nhận thức tâm trí.'

Sau đó, Đức Phật giải thích thêm bằng một ví dụ: Một ngọn lửa được gọi theo chất liệu mà nó cháy. Một ngọn lửa có thể cháy dựa trên gỗ, và nó được gọi là lửa gỗ. Nó có thể cháy dựa trên rơm, và sau đó nó được gọi là lửa rơm. Vì vậy, nhận thức được đặt tên theo điều kiện qua đó nó phát sinh.

Giải thích về điểm này, nhà bình luận vĩ đại Buddhaghosa giải thích: '... một ngọn lửa cháy dựa trên gỗ chỉ cháy khi có nguồn cung cấp, nhưng tắt ngay tại chỗ khi (nguồn cung cấp) không còn nữa, vì điều kiện đã thay đổi, nhưng (ngọn lửa) không chuyển sang thanh gỗ khác, vv, và trở thành lửa gỗ và vv; cũng vậy, nhận thức phát sinh dựa trên mắt và hình thể phát sinh trong cửa giác quan đó (tức là, trong mắt), chỉ khi có điều kiện của mắt, hình thể, ánh sáng và sự chú ý, nhưng chấm dứt ngay tại chỗ khi điều kiện không còn nữa, vì điều kiện đã thay đổi, nhưng (nhận thức) không chuyển sang tai, vv, và trở thành nhận thức thính giác và vv...'

Đức Phật tuyên bố một cách rõ ràng rằng nhận thức phụ thuộc vào vật chất, cảm giác, tri giác và các hình thức tâm trí, và nó không thể tồn tại độc lập với chúng. Ngài nói:

'Nhận thức có thể tồn tại nhờ vào vật chất (rupupayam), vật chất làm đối tượng (rupdrammanam), vật chất làm cơ sở (rupapatittham) và tìm kiếm niềm vui nó có thể lớn lên, phát triển và tiến triển; hoặc nhận thức có thể tồn tại nhờ vào cảm giác ... hoặc tri giác ... hoặc các hình thức tâm trí làm cơ sở, và tìm kiếm niềm vui nó có thể lớn lên, phát triển và tiến triển.

'Nếu một người nói: Tôi sẽ chỉ ra sự đến, sự đi, sự qua đời, sự sinh ra, sự phát triển, sự tăng trưởng hoặc sự tiến triển của nhận thức ngoài vật chất, cảm giác, tri giác và các hình thức tâm trí, người đó đang nói về điều không tồn tại.'

Bodhidharma cũng dạy: 'Thấy với sự thông suốt, hình thức không chỉ đơn giản là hình thức, vì hình thức phụ thuộc vào tâm. Và, tâm không chỉ đơn giản là tâm, vì tâm phụ thuộc vào hình thức. Tâm và hình thức tạo ra và phủ nhận lẫn nhau... Tâm và thế giới là đối lập, xuất hiện nơi chúng gặp nhau. Khi tâm của bạn không xao động bên trong, thế giới không xuất hiện bên ngoài. Khi thế giới và tâm đều trong suốt, đây là sự thông suốt thực sự.'" (từ Bài thuyết pháp Thức Tỉnh)

**Soh viết năm 2012:**

**Ngày 25 tháng 2 năm 2012**

**Tôi thấy Shikantaza (phương pháp thiền Zen của "Chỉ Ngồi") là biểu hiện tự nhiên của nhận thức và giác ngộ.**

**Nhưng nhiều người hoàn toàn hiểu sai điều này... họ nghĩ rằng thực hành-giác ngộ có nghĩa là không cần nhận thức, vì thực hành là giác ngộ. Nói cách khác, ngay cả một người mới bắt đầu cũng nhận thức như Phật khi ngồi thiền.**

**Điều này hoàn toàn sai và là những suy nghĩ của những kẻ ngu dốt.**

**Thay vào đó, hãy hiểu rằng thực hành-giác ngộ là biểu hiện tự nhiên của nhận thức... và không có nhận thức, một người sẽ không khám phá được bản chất của thực hành-giác ngộ.**

**Như tôi đã nói với bạn của tôi/thầy của tôi 'Thusness', "Tôi từng ngồi thiền với mục tiêu và hướng đi. Bây giờ, ngồi thiền chính là giác ngộ. Ngồi chỉ là ngồi. Ngồi chỉ là hoạt động ngồi, điều hòa không khí kêu ù ù, thở. Đi bộ chính là giác ngộ. Thực hành không được làm để đạt giác ngộ mà mọi hoạt động tự nó là biểu hiện hoàn hảo của giác ngộ/phật tính. Không có nơi nào để đi."**

**Tôi không thấy khả năng trực tiếp trải nghiệm điều này nếu không có sự thông suốt phi nhị nguyên rõ ràng. Nếu không nhận ra sự trong sáng nguyên thủy và sự hoàn hảo tự nhiên của kho ảnh khắc hiện tại này của sự biểu hiện như chính Phật tính, sẽ luôn có sự cố gắng và nỗ lực để 'làm', để đạt được điều gì đó... dù là trạng thái bình thường của sự yên tĩnh, sự hấp thụ, hay các trạng thái siêu nhiên của giác ngộ hay giải thoát... tất cả chỉ là do sự vô minh về bản chất thực sự của khoảnh khắc hiện tại này.

Tuy nhiên, trải nghiệm phi nhị nguyên vẫn có thể được phân chia thành:

1) **Tâm Nhất**

- Gần đây, tôi đã nhận thấy rằng hầu hết các giáo viên và thầy tâm linh mô tả phi nhị nguyên dưới dạng Tâm Nhất. Đó là, khi nhận ra rằng không có sự phân chia chủ thể-khách thể/người nhận thức-nhận thức, họ xem mọi thứ là Tâm duy nhất, núi non và sông ngòi đều là Ta - bản chất không phân chia xuất hiện dưới dạng nhiều.

Mặc dù không tách biệt, quan điểm vẫn là một bản chất hiện thực nội tại. Do đó, phi nhị nguyên nhưng nội tại.

2) **Vô Tâm**

- Nơi mà ngay cả 'Một Tâm Nhận Thức Trần Trụi' hay 'Một Tâm' hoặc Nguồn cội hoàn toàn bị quên lãng và tan biến vào chỉ là cảnh quan, âm thanh, suy nghĩ phát sinh và mùi hương thoáng qua. Chỉ có dòng chảy của sự tạm thời tự chiếu sáng.

....

Tuy nhiên, chúng ta phải hiểu rằng ngay cả việc có trải nghiệm Vô Tâm cũng chưa phải là nhận thức Vô Ngã. Trong trường hợp của Vô Tâm, nó có thể vẫn là một trải nghiệm đỉnh cao. Thực tế, đó là một sự tiến triển tự nhiên cho một hành giả ở Tâm Nhất để thỉnh thoảng bước vào lãnh thổ của Vô Tâm... nhưng vì không có sự đột phá về quan điểm qua sự nhận thức, xu hướng ngầm để lùi lại vào Nguồn cội, Tâm Nhất là rất mạnh và trải nghiệm Vô Tâm sẽ không được duy trì ổn định. Hành giả có thể cố gắng hết sức để duy trì sự trần trụi và không khái niệm và duy trì trải nghiệm Vô Tâm qua việc trần trụi trong nhận thức, nhưng không có đột phá có thể xảy ra nếu không có sự nhận thức nhất định.

Đặc biệt, sự nhận thức quan trọng để đột phá quan điểm về bản ngã nội tại là nhận thức rằng luôn luôn, chưa từng có/người thấy luôn chỉ là thấy, cảnh quan, hình dạng và màu sắc, chưa từng có người thấy! Trong nghe chỉ có âm thanh, không có người nghe! Chỉ có các hoạt động, không có tác nhân! Một quá trình của duyên khởi tự nó cuốn và biết... không có cái tôi, người nhận thức, người điều khiển ở đó.

Chính sự nhận thức này phá vỡ quan điểm về 'người thấy-thấy-thấy', hoặc 'Một Tâm Nhận Thức Trần Trụi' vĩnh viễn bằng cách nhận ra rằng chưa từng có 'Một Tâm Nhận Thức' - 'nhận thức', 'thấy', 'nghe' chỉ là nhãn cho những cảm giác và cảnh quan luôn thay đổi, như từ 'thời tiết' không chỉ vào một thực thể không thay đổi mà là dòng chảy luôn thay đổi của mưa, gió, mây, hình thành và tan biến trong chốc lát...

Sau đó, khi sự điều tra và nhận thức sâu sắc hơn, sẽ thấy và trải nghiệm rằng chỉ có quá trình duyên khởi này, tất cả các nguyên nhân và điều kiện hội tụ lại trong khoảnh khắc hiện tại của hoạt động, đến mức khi ăn táo nó như vũ trụ đang ăn táo, vũ trụ đang gõ tin nhắn này, vũ trụ đang nghe âm thanh... hoặc vũ trụ là âm thanh. Chỉ như vậy... là Shikantaza. Trong thấy chỉ có thấy, trong ngồi chỉ có ngồi, và toàn bộ vũ trụ đang ngồi... và không thể khác khi không có cái tôi, không có người ngồi thiền ngoài thiền. Mỗi khoảnh khắc không thể không là thực hành-giác ngộ... nó không phải là kết quả của sự tập trung hoặc bất kỳ hình thức nỗ lực nào... mà là sự xác nhận tự nhiên của sự nhận thức, trải nghiệm và quan điểm trong thời gian thực.

Zen Master Dogen, người đề xướng thực hành-giác ngộ, là một trong những viên ngọc hiếm và rõ ràng của Zen Buddhism với sự rõ ràng sâu sắc về vô ngã và duyên khởi. Nếu không có sự nhận thức-trải nghiệm sâu sắc về vô ngã và duyên khởi trong thời gian thực, chúng ta không bao giờ có thể hiểu được điều mà Dogen đang chỉ đến... lời của ngài có thể nghe như là khó hiểu, thần bí, hoặc thi vị, nhưng thực tế chúng chỉ đang chỉ đến điều này.

Ai đó đã 'phàn nàn' rằng Shikantaza chỉ là một hình thức tạm thời đàn áp các phiền não thay vì loại bỏ chúng vĩnh viễn. Tuy nhiên nếu một người nhận ra vô ngã thì đó là sự kết thúc vĩnh viễn của quan điểm về cái tôi, tức là nhập lưu truyền thống (https://www.reddit.com/r/streamentry/comments/igored/insight_buddhism_a_reconsideration_of_the_meaning/?utm_source=share&utm_medium=ios_app&utm_name=iossmf).

.....

Gần đây, Soh cũng viết cho một người:

**Thực sự rất đơn giản để hiểu. Bạn biết từ 'thời tiết'? Nó không phải là một thứ tự thân, đúng không? Đó chỉ là một từ cho các mô hình luôn thay đổi của mây hình thành và tan biến, gió thổi, mặt trời chiếu sáng, mưa rơi, v.v., một tập hợp và sự kết hợp của các yếu tố duyên khởi luôn thay đổi.**

**Bây giờ, cách đúng là nhận ra 'Nhận Thức' không khác gì thời tiết, đó chỉ là một từ cho thấy, nghe, cảm nhận, mọi thứ tự nó hiện ra như Hiện Tại Tinh Khiết và vâng, khi chết, Hiện Tại Tinh Khiết trong suốt hoặc nếu bạn điều chỉnh vào khía cạnh đó, đó chỉ là một biểu hiện khác, một cửa giác quan khác không có gì đặc biệt hơn. 'Nhận Thức' giống như 'thời tiết' chỉ là một sự định danh duyên khởi, nó chỉ là một danh hiệu không có sự tồn tại nội tại.**

**Cách sai để nhìn nhận nó là như thể 'Thời Tiết' là một cái thùng chứa tồn tại tự thân, trong đó mưa và gió đến và đi nhưng Thời Tiết là một cái nền không thay đổi mà điều chỉnh thành mưa và gió. Điều đó là hoàn toàn sai lầm, không có cái gì như thế, một 'thời tiết' như vậy hoàn toàn là một cấu trúc tâm trí do con người tạo ra không có sự tồn tại thực sự khi điều tra. Tương tự, 'Nhận Thức' không tồn tại như một thứ không thay đổi và tiếp tục trong khi điều chỉnh từ trạng thái này sang trạng thái khác, nó không giống như 'gỗ' thay đổi thành 'tro'. Gỗ là gỗ, tro là tro.**

**Dogen đã nói:**

**"Khi bạn đi trên thuyền và nhìn bờ, bạn có thể cho rằng bờ đang di chuyển. Nhưng khi bạn giữ mắt chặt vào thuyền, bạn có thể thấy rằng thuyền đang di chuyển. Tương tự, nếu bạn xem xét muôn vật với một cơ thể và tâm trí rối loạn, bạn có thể giả định rằng tâm trí và bản chất của bạn là vĩnh viễn. Khi bạn thực hành một cách thân mật và trở về nơi bạn đang ở, sẽ rõ ràng rằng không có gì tự nó không thay đổi.**

**Gỗ cháy thành tro, và nó không trở lại thành gỗ nữa. Tuy nhiên, đừng cho rằng tro là tương lai và gỗ là quá khứ. Bạn nên hiểu rằng gỗ tồn tại trong biểu hiện hiện tượng của gỗ, bao gồm đầy đủ cả quá khứ và tương lai và độc lập với quá khứ và tương lai. Tro tồn tại trong biểu hiện hiện tượng của tro, bao gồm đầy đủ cả tương lai và quá khứ. Giống như gỗ không trở lại thành gỗ sau khi nó là tro, bạn không trở lại thành sinh sau khi chết."**

**(Lưu ý rằng Dogen và Phật giáo không phủ nhận sự tái sinh, nhưng không đề xuất một linh hồn không thay đổi trải qua tái sinh, xem Tái sinh không có Linh hồn http://www.awakeningtoreality.com/2018/12/reincarnation-without-soul.html)**

.....

**Soh:**

**khi một người nhận ra rằng nhận thức và biểu hiện không phải là một mối quan hệ giữa một bản chất tồn tại tự thân và sự xuất hiện của nó.. mà giống như nước và sự ướt (http://www.awakeningtoreality.com/2018/06/w etness-and-water.html), hoặc như 'sét' và 'chớp' (http://www.awakeningtoreality.com/2013/01/marshland-flowers_17.html) -- chưa từng có sét ngoài chớp cũng như không phải là tác nhân của chớp, không cần tác nhân hay danh từ để khởi tạo động từ.. chỉ là từ cho cùng một sự việc.. thì một người đi vào nhận thức vô ngã.

Những người có quan điểm về bản chất nghĩ rằng có điều gì đó đang biến đổi thành cái khác, như ý thức phổ quát đang biến đổi thành cái này và cái kia và thay đổi.. nhận thức vô ngã nhìn thấu quan điểm về bản chất và chỉ thấy các pháp duyên khởi, mỗi khoảnh khắc là riêng biệt nhưng vẫn tương tác với tất cả các pháp khác. Không phải là cái gì đó biến đổi thành cái khác.

**Sự sụp đổ của Người Quan Sát**

**Anurag Jain:**

Soh Wei Yu, nhân chứng sụp đổ sau khi nhận thức các hình thái phát sinh được nhìn thấu trong Đạo trực tiếp. Các đối tượng, như bạn đã đề cập, phải được phân tích kỹ lưỡng trước. Với việc các đối tượng và sự phát sinh được phân tích, không có gì để làm nhân chứng và nó sụp đổ.

**Soh Wei Yu:**

Đúng vậy. Đối tượng và sự phát sinh cũng có thể sụp đổ qua việc hòa nhập vào một nhận thức bao trùm tất cả.

**Anurag Jain:**

Vậy điều này có nghĩa là nhận thức phi nhị nguyên nhưng vẫn là một tâm?

**Soh Wei Yu:**

Đúng. Nhưng sau đó Atmananda cũng nói rằng cuối cùng ngay cả khái niệm về nhận thức cũng tan biến.

**John Tan:**

Phải.

**Anurag Jain:**

Soh Wei Yu, làm thế nào nhận thức "tồn tại"? Ở đâu và như thế nào?

**John Tan:**

Trong việc hòa nhập, không có mối quan hệ giữa chứa đựng và bị chứa đựng, chỉ có Nhận Thức.

**Soh Wei Yu:**

Đúng. Chủ thể và khách thể đều có thể sụp đổ thành sự thấy thuần túy nhưng chỉ khi sự thấy thuần túy này cũng được buông bỏ/thỏa mãn thì tự nhiên và không nỗ lực có thể bắt đầu hoạt động một cách kỳ diệu. Đó là lý do tại sao nó phải triệt để và tất cả các "nhấn mạnh". Nhưng tôi nghĩ anh ấy hiểu, vì vậy bạn không cần phải nhắc nhở mãi 🤣."

**Mipham Rinpoche đã viết, trích từ Madhyamaka, Cittamātra và ý định thật sự của Maitreya và Asaṅga:**

"...Vậy, tại sao các bậc thầy Mādhyamika lại bác bỏ hệ thống giáo lý Cittamātra? Bởi vì những người tự xưng là các nhà ủng hộ hệ thống giáo lý Cittamātra, khi nói về duy tâm, nói rằng không có các đối tượng bên ngoài nhưng tâm trí tồn tại thực chất – như một sợi dây không có rắn nhưng không thiếu tính sợi dây. Họ không hiểu rằng những tuyên bố như vậy được đưa ra từ quan điểm quy ước, họ tin rằng ý thức phi nhị nguyên thực sự tồn tại ở cấp độ cuối cùng. Đó là hệ thống này mà các Mādhyamikas bác bỏ. Nhưng, họ nói, chúng tôi không bác bỏ suy nghĩ của Ārya Asaṅga, người đã nhận thức đúng con đường duy tâm do Đức Phật dạy...

...Vì vậy, nếu cái gọi là "ý thức phi nhị nguyên tự chiếu sáng" này được các nhà Cittamātrins khẳng định là một ý thức cuối cùng của tất cả các ý thức nhị nguyên, và nó chỉ là rằng chủ thể và khách thể là không thể diễn đạt, và nếu một ý thức như vậy được hiểu là thực sự tồn tại và không phải là tự nhiên trống rỗng, thì nó là điều cần được bác bỏ. Nếu, mặt khác, ý thức đó được hiểu là không sinh từ lúc bắt đầu (tức là rỗng không), được trải nghiệm trực tiếp bởi nhận thức phản xạ, và là trí tuệ tự chiếu sáng không có chủ thể hay khách thể, thì đó là điều cần được khẳng định. Cả Madhyamaka và Mantrayāna đều phải chấp nhận điều này...

......

**Bậc giác ngộ nhận biết điều nhận biết được; Không có điều nhận biết được thì không có nhận biết; Vậy tại sao bạn không thừa nhận rằng không tồn tại cả đối tượng lẫn chủ thể?

Tâm trí chỉ là một cái tên; Ngoài cái tên của nó, nó không tồn tại; Vì vậy hãy xem nhận thức chỉ là một cái tên; Tên cũng không có bản chất tự nhiên.

Dù trong hay ngoài, hoặc ở giữa hai điều đó, Các vị chinh phục không bao giờ tìm thấy tâm trí; Vì vậy tâm trí có bản chất của một ảo tưởng.

Sự phân biệt màu sắc và hình dạng, Hoặc sự phân biệt của đối tượng và chủ thể, Của nam, nữ và trung tính - Tâm trí không có các hình thức cố định như vậy.

Tóm lại, các Đức Phật chưa từng thấy cũng sẽ không bao giờ thấy [một tâm trí như vậy]; Vì vậy làm thế nào họ có thể thấy nó là bản chất tự nhiên mà thiếu đi bản chất tự nhiên?

"Thực thể" là một khái niệm; Sự thiếu khái niệm là tính không; Ở nơi có khái niệm, làm thế nào có thể có tính không?

Tâm trí theo nghĩa nhận thức và người nhận thức, Điều này chưa từng được thấy bởi Tathagata; Ở nơi có người nhận thức và người nhận thức, Không có giác ngộ.

Không có đặc điểm và sự sinh khởi, Không có thực chất và vượt qua ngôn ngữ, Không gian, tâm giác ngộ và giác ngộ đều có đặc điểm của tính phi nhị nguyên.**

- Nagarjuna

....

**Gần đây, tôi nhận thấy nhiều người trên Reddit, bị ảnh hưởng bởi lời dạy của Thanissaro Bhikkhu rằng vô ngã chỉ là một chiến lược để thoát khỏi sự đồng nhất hóa, thay vì dạy sự quan trọng của việc nhận ra vô ngã như một sự nhận thức về pháp ấn http://www.awakeningtoreality.com/2021/07/anatta-is-dharma-seal-or-truth-that-is.html, nghĩ rằng vô ngã chỉ đơn giản là 'không phải là tự ngã' đối lập với không tự ngã và tính không của tự ngã. Hiểu biết như vậy là sai và gây hiểu lầm. Tôi đã viết về điều này 11 năm trước trong bài viết Anatta: Not-Self or No-Self? http://www.awakeningtoreality.com/2011/10/anatta-not-self-or-no-self_1.html với nhiều trích dẫn kinh điển để chứng minh cho tuyên bố của mình.**

...

**Xem thêm: Greg Goode về Advaita/Madhyamika http://www.awakeningtoreality.com/2014/08/greg-goode-on-advaitamadhyamika_9.html**

-------------- **Cập nhật: 15/9/2009**

**Đức Phật về 'Nguồn gốc'**

**Thanissaro Bhikkhu nói trong một bình luận về kinh Mulapariyaya Sutta: The Root Sequence - https://www.dhammatalks.org/suttas/MN/MN1.html:**

“Mặc dù hiện tại chúng ta hiếm khi nghĩ theo các thuật ngữ như các nhà triết học Samkhya, nhưng đã có từ lâu – và vẫn còn – một xu hướng phổ biến để tạo ra một siêu hình học "Phật giáo" trong đó trải nghiệm về tính không, cái không điều kiện, thân pháp, phật tính, rigpa, v.v., được cho là hoạt động như nền tảng của sự tồn tại từ đó "Tất cả" – toàn bộ trải nghiệm giác quan và tinh thần của chúng ta – được cho là xuất hiện và trở lại khi chúng ta thiền định. Một số người nghĩ rằng những lý thuyết này là phát minh của các học giả không có kinh nghiệm thiền định trực tiếp, nhưng thực tế chúng thường xuất phát từ các thiền giả, những người gán (hoặc theo lời của kinh, "nhận thức") một trải nghiệm thiền định cụ thể là mục tiêu tối thượng, nhận dạng với nó một cách tinh tế (như khi chúng ta được nói rằng "chúng ta là sự nhận biết"), và sau đó coi mức độ trải nghiệm đó là nền tảng của sự tồn tại mà từ đó mọi trải nghiệm khác xuất hiện.

Bất kỳ giáo lý nào đi theo những dòng này sẽ phải đối mặt với cùng một sự chỉ trích mà Đức Phật đã hướng về các vị tỳ kheo đầu tiên nghe bài kinh này.”

**Rob Burbea nói về bài kinh đó trong Realizing the Nature of Mind:**

“Một lần Đức Phật nói với một nhóm tỳ kheo và Ngài về cơ bản bảo họ không nhìn nhận Nhận Thức như là Nguồn Gốc của mọi thứ. Vì vậy, cảm giác rằng có một nhận thức rộng lớn và mọi thứ chỉ xuất hiện từ đó và biến mất vào đó, đẹp như nó là, Ngài bảo rằng đó không phải là cách nhìn nhận thực tại khéo léo. Và đó là một bài kinh rất thú vị, vì nó là một trong số ít các bài kinh mà ở cuối không nói rằng các tỳ kheo hoan hỷ trong lời nói của Ngài.

Nhóm tỳ kheo này không muốn nghe điều đó. Họ đã rất hài lòng với mức độ nhận thức đó, tuyệt vời như nó là, và bài kinh nói rằng các tỳ kheo không hoan hỷ trong lời dạy của Đức Phật (cười). Và tương tự, một người giảng dạy cũng gặp phải điều này, tôi phải nói. Mức độ này rất hấp dẫn, nó có rất nhiều hương vị của điều gì đó tối thượng, mà thường thì mọi người không thể bị lay chuyển ở đó.

-------------- **Cập nhật: 21/7/2008**

**Nhận Thức có phải là Tự Ngã hay Trung Tâm?**

**Giai đoạn đầu của việc trải nghiệm nhận thức trực diện giống như một điểm trên một quả cầu mà bạn gọi nó là trung tâm. Bạn đánh dấu nó.**

**Sau đó, bạn nhận ra rằng khi bạn đánh dấu các điểm khác trên bề mặt của quả cầu, chúng có cùng đặc điểm. Đây là trải nghiệm ban đầu của phi nhị nguyên. (nhưng do động lực nhị nguyên của chúng ta, vẫn chưa có sự rõ ràng mặc dù có trải nghiệm phi nhị nguyên)**

**Ken Wilber: Khi bạn đang nghỉ ngơi trong trạng thái đó (của Người Chứng), và “cảm nhận” Nhân Chứng này như một không gian rộng lớn, nếu bạn sau đó nhìn vào, nói, một ngọn núi, bạn có thể bắt đầu nhận thấy rằng cảm giác của Nhân Chứng và cảm giác của ngọn núi là cùng một cảm giác. Khi bạn “cảm nhận” Bản Ngã thuần khiết của mình và bạn “cảm nhận” ngọn núi, chúng hoàn toàn là cùng một cảm giác.**

**Khi bạn được yêu cầu tìm một điểm khác trên bề mặt của quả cầu, bạn sẽ không chắc chắn nhưng bạn vẫn rất cẩn thận.**

**Khi nhận thức về Vô Ngã được ổn định, bạn chỉ cần chỉ vào bất kỳ điểm nào trên bề mặt của quả cầu – tất cả các điểm đều là trung tâm, do đó không có 'trung tâm' nào. 'Trung tâm' không tồn tại: tất cả các điểm đều là trung tâm.**

**Khi bạn nói 'trung tâm', bạn đang đánh dấu một điểm và tuyên bố rằng nó là điểm duy nhất có đặc điểm của một 'trung tâm'. Sự trong sáng của bản chất tinh khiết tự nó là một biểu hiện. Không cần phải chia thành trong và ngoài vì sẽ có một thời điểm mà sự rõ ràng cao độ của sự trong sáng sẽ được trải nghiệm cho tất cả các cảm giác. Vì vậy, đừng để 'sự rõ ràng' tạo ra sự phân lớp của trong và ngoài.**

**Bây giờ, khi chúng ta không biết quả cầu là gì, chúng ta không biết rằng tất cả các điểm đều giống nhau. Vì vậy, khi một người lần đầu tiên trải nghiệm phi nhị nguyên với các xu hướng ngầm vẫn hoạt động, chúng ta không thể hoàn toàn trải nghiệm sự tan biến của thân và tâm và trải nghiệm không rõ ràng. Tuy nhiên, chúng ta vẫn rất cẩn thận về trải nghiệm của mình và cố gắng để trở thành phi nhị nguyên.**

**Nhưng khi nhận thức rõ ràng và thấm sâu vào ý thức sâu nhất của chúng ta, nó thực sự không cần nỗ lực. Không phải vì đó là thói quen mà vì không có gì cần phải làm, chỉ cần cho phép sự mở rộng của ý thức một cách tự nhiên.**

-------------- **Cập nhật: 15/5/2008**

**Một sự mở rộng về Tính Không**

**Giống như một bông hoa đỏ sống động, rõ ràng và ngay trước mặt người quan sát, 'đỏ' chỉ xuất hiện 'thuộc về' bông hoa, nhưng thực tế không phải vậy. Màu đỏ không xuất hiện trong tất cả các loài động vật (chó không thể nhận biết màu sắc) cũng như 'đỏ' không phải là một thuộc tính của tâm trí. Nếu có một 'thị giác lượng tử' để nhìn vào cấu trúc nguyên tử, không có thuộc tính 'đỏ' nào được tìm thấy, chỉ có hầu hết là không gian/không có hình dạng. Bất kỳ biểu hiện nào cũng là do duyên khởi, do đó là rỗng không có sự tồn tại nội tại hoặc thuộc tính cố định, hình dạng, 'đỏ' – chỉ là những biểu hiện sáng tỏ nhưng rỗng không, chỉ là Biểu Hiện mà không có sự tồn tại nội tại/khách quan. Điều gì làm phát sinh sự khác biệt về màu sắc và trải nghiệm trong mỗi chúng ta? Duyên khởi... do đó rỗng không có sự tồn tại nội tại. Đây là bản chất của tất cả các hiện tượng.**

**Như bạn đã thấy, không có 'Bông Hoa' nào được thấy bởi chó, côn trùng hay chúng ta, hoặc những chúng sinh từ các cõi khác (có thể thực sự có một cách nhận biết hoàn toàn khác). 'Bông Hoa' là một ảo tưởng không tồn tại ngay cả trong một khoảnh khắc, chỉ là một tập hợp của các nguyên nhân và điều kiện. Tương tự với ví dụ về 'bông hoa', không có 'tự ngã' nào là nền tảng chứng kiến – nhận thức nguyên thủy không phải là nền tảng chứng kiến. Thay vào đó, toàn bộ khoảnh khắc của biểu hiện là nhận thức nguyên thủy của chúng ta; trong suốt, rõ ràng nhưng rỗng không có sự tồn tại nội tại. Đây là cách 'thấy' cái một như cái nhiều, người quan sát và điều được quan sát là một và cùng một. Đây cũng là ý nghĩa của không hình thức và không thuộc tính của bản chất của chúng ta.**

**Vì xu hướng nghiệp tạo ra sự phân chia chủ thể/khách thể mạnh mẽ, nhận thức nguyên thủy nhanh chóng được gán cho 'tôi', Atman, chủ thể tối thượng, nhân chứng, nền tảng, vĩnh cửu, không hình dạng, không màu sắc, không mùi, không suy nghĩ và không có bất kỳ thuộc tính nào, và chúng ta vô tình khách quan hóa các thuộc tính này thành một 'thực thể' và làm cho nó trở thành một nền tảng vĩnh cửu hoặc một khoảng không. Nó 'phân đôi' hình thức từ không hình thức và cố gắng tách rời khỏi chính nó. Điều này không phải là 'tôi', 'tôi' là sự tĩnh lặng hoàn hảo và không thay đổi đằng sau các biểu hiện tạm thời. Khi điều này xảy ra, nó ngăn cản chúng ta trải nghiệm màu sắc, kết cấu, vải và bản chất biểu hiện của nhận thức. Đột nhiên suy nghĩ được nhóm thành một loại khác và bị loại bỏ. Do đó, 'sự vô ngã' xuất hiện lạnh lẽo và không có sự sống. Nhưng điều này không đúng với một hành giả phi nhị nguyên trong Phật giáo. Đối với anh ta, 'không hình thức và không thuộc tính' là sống động, đầy màu sắc và âm thanh. 'Không hình thức' không được hiểu tách rời khỏi 'Hình thức' – 'hình thức của không hình thức', kết cấu và vải của nhận thức. Chúng là một và cùng một. Trong thực tế, suy nghĩ nghĩ và âm thanh nghe. Người quan sát luôn là điều được quan sát. Không cần người quan sát, quá trình tự nó biết và cuốn như Venerable Buddhaghosa viết trong Visuddhi Magga.**

**Trong nhận thức trần trụi, không có sự chia tách các thuộc tính và đối tượng hóa các thuộc tính này thành các nhóm khác nhau của cùng một trải nghiệm. Vì vậy, suy nghĩ và tri giác giác quan không bị loại bỏ và bản chất vô thường được tiếp nhận một cách toàn diện trong trải nghiệm vô ngã. 'Vô thường' chưa từng là những gì nó dường như, chưa từng là những gì được hiểu trong suy nghĩ khái niệm. 'Vô thường' không phải là những gì tâm trí đã khái niệm hóa. Trong trải nghiệm phi nhị nguyên, khuôn mặt thật của bản chất vô thường được trải nghiệm như là xảy ra mà không có sự di chuyển, thay đổi mà không đi đâu. Đây là "cái gì là" của vô thường. Nó chỉ là như vậy.**

**Zen Master Dogen và Zen Master Hui-Neng đã nói: "Vô thường là Phật Tính."**

**Để đọc thêm về Tính Không, xem The Link Between Non-Duality and Emptiness và The non-solidity of existence.**

------------------

**2022: Một sự mở rộng khác về duyên khởi và tính không**

**Bông hoa ở đâu?**

**Yin Ling:**

Tôi đã suy ngẫm về duyên khởi và tính không sáng nay, tiếp theo sau một cuộc trò chuyện với một người bạn hôm qua.. câu hỏi của tôi là -

Khi bạn thấy một bông hoa, hãy hỏi: Bông hoa ở trong tâm trí của tôi không? Bông hoa có ở ngoài kia tách biệt với tâm trí của tôi không? Bông hoa ở giữa tâm trí và bên ngoài không? Ở đâu? Bông hoa ở đâu?

Khi bạn nghe một âm thanh, hãy hỏi: Âm thanh ở trong tai tôi không? Ở trong tâm trí tôi không? Ở trong não tôi không? Ở trong radio không? Ở trong không khí không? Tách biệt với tâm trí tôi không? Nó nổi độc lập không? Ở ĐÂU?

Khi bạn chạm vào một cái bàn, hãy hỏi: Cảm giác này, ở trong ngón tay tôi không? Ở trong cái bàn không? Ở giữa không gian không? Ở trong não tôi không? Ở trong tâm trí tôi không? Tách biệt với tâm trí không? Ở ĐÂU?

Hãy tiếp tục tìm kiếm. Nhìn, nghe, cảm nhận. Tâm trí cần phải nhìn để thỏa mãn. Nếu không, nó sẽ tiếp tục vô minh.

Sau đó, bạn sẽ thấy, Chưa từng có MỘT TỰ NGÃ, tự ngã trong Phật giáo có nghĩa là một thứ độc lập - đơn nhất, độc lập, một, có bản chất thực sự NGỒI ngoài hoặc bên trong hoặc bất kỳ đâu trong 'thế giới' này.

Để âm thanh xuất hiện, tai, radio, không khí, sóng, tâm trí, nhận biết, v.v. cần phải cùng nhau và có âm thanh. Thiếu một trong số đó thì không có âm thanh.

- đây là duyên khởi.

Nhưng sau đó nó ở đâu? Thực sự cái gì là điều bạn đang nghe? Một dàn nhạc sống động! Nhưng ở đâu?!

- Đó là tính không.

Tất cả đều chỉ là ảo tưởng. Có đó, nhưng không có đó. Xuất hiện nhưng rỗng không.

Đó là, bản chất của thực tại.

Bạn chưa từng cần phải sợ. Bạn chỉ sai lầm khi nghĩ rằng tất cả là thực.

**Ngoài ra, xem thêm:**

**Kinh yêu thích của tôi, Không sinh khởi và Duyên khởi của Âm thanh**

**Không sinh khởi do Duyên khởi**

---

**Thể tánh và Hiện tướng**

**Thiền sư Thánh Nghiêm:**

Khi bạn ở giai đoạn thứ hai, mặc dù bạn cảm thấy rằng 'Tôi' không tồn tại, nhưng bản chất cơ bản của vũ trụ, hoặc Chân Lý Tối Thượng, vẫn tồn tại. Mặc dù bạn nhận ra rằng tất cả các hiện tượng khác nhau đều là sự mở rộng của bản chất cơ bản này hoặc Chân Lý Tối Thượng, nhưng vẫn tồn tại sự đối lập giữa bản chất cơ bản và các hiện tượng bên ngoài.

Người đã nhập Thiền (Zen) không thấy bản chất cơ bản và các hiện tượng là hai điều đối lập với nhau. Chúng không thể được minh họa như là mặt sau và lòng bàn tay của một bàn tay. Điều này là vì các hiện tượng tự chúng là bản chất cơ bản, và ngoài các hiện tượng thì không có bản chất cơ bản nào được tìm thấy. Thực tại của bản chất cơ bản tồn tại ngay trong sự không thực tại của các hiện tượng, thay đổi không ngừng và không có hình thức cố định. Đây là Chân Lý.

------------------ **Cập nhật: 2/9/2008**

**Trích từ sgForums của Thusness/Passerby:**

**AEN đã đăng một trang web tuyệt vời về những gì tôi đang cố gắng truyền đạt. Hãy xem các video. Tôi sẽ chia những gì đang được thảo luận trong các video thành phương pháp, quan điểm và trải nghiệm để dễ minh họa như sau:**

1. Phương pháp là những gì thường được biết đến như là tự vấn.

2. Quan điểm hiện tại chúng ta có là nhị nguyên. Chúng ta thấy mọi thứ theo sự phân chia chủ thể/khách thể.

3. Trải nghiệm có thể được chia thành các phần sau:

3.1 Cảm giác mạnh mẽ về bản ngã cá nhân

3.2 Trải nghiệm đại dương, tự do khỏi sự khái niệm hóa.

Điều này là do hành giả giải phóng mình khỏi sự khái niệm hóa, khỏi nhãn và biểu tượng. Tâm trí liên tục tách mình khỏi tất cả các nhãn và biểu tượng.

3.3 Trải nghiệm đại dương tan biến vào mọi thứ.

Thời gian của trạng thái phi khái niệm được kéo dài. Đủ lâu để tan rã mối liên kết ‘biểu tượng’ giữa tâm trí và cơ thể và do đó sự phân chia trong và ngoài tạm thời bị đình chỉ.

Các trải nghiệm của 3.2 và 3.3 là siêu việt và quý giá. Tuy nhiên, những trải nghiệm này thường bị hiểu sai và bị bóp méo bằng cách đối tượng hóa những trải nghiệm này thành một thực thể là 'tối thượng, không thay đổi và độc lập'. Trải nghiệm được đối tượng hóa này được gọi là Atman, Thượng Đế hoặc Phật Tính bởi người nói trong các video. Nó được biết đến như là trải nghiệm của “Tôi Là” với các mức độ khác nhau của sự không khái niệm. Thông thường, các hành giả đã trải nghiệm 3.2 và 3.3 thấy khó chấp nhận học thuyết về Vô Ngã và Tính Không. Các trải nghiệm quá rõ ràng, thực sự và hạnh phúc để từ bỏ. Họ bị choáng ngợp.

Trước khi chúng ta đi xa hơn, tại sao bạn nghĩ những trải nghiệm này bị bóp méo?

(gợi ý: Quan điểm hiện tại chúng ta có là nhị nguyên. Chúng ta thấy mọi thứ theo sự phân chia chủ thể/khách thể.)

---

Có các loại hạnh phúc/niềm vui/rạng rỡ thiền định khác nhau.

Như thiền định samatha, mỗi trạng thái jhana đại diện cho một giai đoạn hạnh phúc liên quan đến một mức độ tập trung nhất định; hạnh phúc trải nghiệm từ nhận thức về bản chất của chúng ta khác nhau.

Hạnh phúc và niềm vui mà tâm trí nhị nguyên trải nghiệm khác với hành giả. “Tôi Là” là một hình thức hạnh phúc cao hơn so với một tâm trí nhị nguyên liên tục nói chuyện. Đó là một mức độ hạnh phúc liên quan đến trạng thái ‘siêu việt’ – một trạng thái hạnh phúc kết quả từ trải nghiệm của “không hình thức, không màu sắc, không mùi, không thuộc tính và không suy nghĩ”.

Vô ngã hay phi nhị nguyên là hình thức hạnh phúc cao hơn do trực tiếp trải nghiệm Tính Nhất Thể và không phân chia. Nó liên quan đến việc buông bỏ 'tôi'. Khi phi nhị nguyên không có nhận thức, hạnh phúc đó là một dạng siêu việt-nhất thể. Đó là cái mà được gọi là tính trong suốt của phi nhị nguyên.

....

---

Hạnh phúc trải nghiệm bởi tâm trí nhị nguyên khác với niềm hạnh phúc mà hành giả trải nghiệm. Trải nghiệm "Tôi Là" là một hình thức hạnh phúc cao hơn so với một tâm trí nhị nguyên luôn bị dính mắc và chao đảo. Đó là một trạng thái hạnh phúc liên quan đến trải nghiệm vượt khỏi mọi khái niệm, nhãn hiệu và biểu tượng - một trạng thái hạnh phúc từ trải nghiệm "không hình thức, không màu sắc, không mùi, không thuộc tính và không suy nghĩ".

Vô ngã hoặc phi nhị nguyên là một hình thức hạnh phúc cao hơn từ trực tiếp trải nghiệm tính nhất thể và sự không phân chia. Nó liên quan đến việc buông bỏ 'tôi'. Khi phi nhị nguyên thoát khỏi mọi nhận thức, hạnh phúc này là một sự vượt thoát của nhất thể. Đó là điều mà được gọi là sự trong suốt của phi nhị nguyên.

---

Những bài viết sau đây từ một người đăng trên diễn đàn khác (Soh: Scott Kiloby) trên một diễn đàn khác:

http://now-for-you.com/viewtopic.php?p=34809&highlight=#34809

Khi tôi đi khỏi máy tính, vào nhà bếp, và sau đó vào phòng tắm, tôi nhận thấy rằng tôi không thể phân biệt giữa không khí ở đây và tôi hoặc không khí và bồn rửa. Ở đâu thì một kết thúc và cái khác bắt đầu? Tôi không nói đùa đâu. Không, tôi nói, bạn có thấy sự tương tác này không. Làm thế nào một có thể tồn tại mà không có cái khác?

Tôi đang hít thở không khí vào phổi ngay bây giờ, và nhận thấy sự tương tác này. Bàn phím này chỉ ở cuối đầu ngón tay của tôi, như là một sự mở rộng của tôi. Tâm trí của tôi nói rằng "Không, đó là bàn phím, và đây là ngón tay của bạn. Những thứ rất khác nhau," nhưng nhận thức không phân biệt rạch ròi như vậy. Chắc chắn, có một cái thấy rằng ngón tay của tôi trông thế này, và bàn phím trông khác. Nhưng lại, sự tương tác.

Tại sao tâm trí lại tạo ra sự phân biệt như vậy giữa im lặng và âm thanh? Chúng ta có chắc rằng chúng là riêng biệt? Tôi vừa nói "có" vào không khí. Tôi nhận thấy rằng có im lặng, sau đó lời nói xuất hiện trong không khí, rồi lại im lặng. Hai "thứ" này kết hợp với nhau đúng không. Làm sao một có thể tồn tại mà không có cái khác? Và chúng có riêng biệt không? Chắc chắn, tâm trí nói rằng "có" chúng là riêng biệt. Nó thậm chí có thể nói điều mà các giáo viên đã nói rằng "bạn là nhận thức." Nhưng tôi là thế sao? Còn những từ này thì sao, còn cái bàn này thì sao. Đó là nhận thức không? Sự phân biệt nằm ở đâu.

Chúng ta tạo ra những điều này khi chúng ta tiến hành đúng không? Bất cứ điều gì chúng ta muốn tin tưởng. "Tất cả đều là một." "Tôi là nhận thức." "Chúa Giêsu Christ là cứu rỗi của tôi." "Bơ đậu phộng và mứt thật tệ." Tôi đang nói đùa bây giờ. Nhưng làm thế nào tôi biết nếu những thứ này riêng biệt, hình thức và vô hình nếu tôi không nhìn vào đây ngay bây giờ, tại mối quan hệ này, tại cách chúng tương tác. Lại một lần nữa, điều này giống như một câu hỏi mở. Tôi có thể nói "tất cả đều là Một" hoặc bất cứ điều gì như tôi đã nói ở trên và bỏ lỡ cơ hội để nhìn lại một lần nữa vào sự tương tác này, và thấy cách mà ngón tay tôi, bàn phím, không khí, không gian trước màn hình, và màn hình cùng chơi với nhau.

---

---

Có hai hình thức nhận biết trong thực hành chánh niệm. Một hình thức nhận biết liên quan đến cảm giác. Cảm giác trải nghiệm của chúng ta. Vậy câu hỏi đặt ra là, cảm giác diễn ra ở đâu? Nếu bạn cảm nhận bàn tay của mình ngay bây giờ. Cảm giác xảy ra ở bàn tay bạn. Nó có xảy ra ở chân không, hay xảy ra ở đâu? Cảm giác xảy ra trong tâm trí không? ... Ở bàn tay của bạn, tất nhiên rồi. Có điều gì đó xảy ra ở bàn tay, đem lại cho bạn những cảm giác đúng không, và tôi gọi đó là cảm giác. Cảm nhận bàn tay ở bàn tay. Bàn tay đang có trải nghiệm riêng của nó về bàn tay. Chân của bạn không trải nghiệm bàn tay của bạn. Nhưng bàn tay đó đang có trải nghiệm riêng về bàn tay. Tâm trí có thể biết trải nghiệm đó là gì, nhưng bàn tay đang cảm nhận chính nó. Rung động, căng thẳng, ấm áp, mát mẻ. Cảm giác xảy ra ngay tại bàn tay. Bàn tay đang cảm nhận chính nó. Có một loại nhận biết tồn tại tại nơi mà chúng ta đang trải nghiệm nó. Bạn có hiểu điều này không? Có ai trong số các bạn thấy bối rối ở điểm này không?

... Một phần của thực hành chánh niệm liên quan đến việc thư giãn vào cảm giác của trải nghiệm. Và chỉ cho phép bản thân trở thành những cảm giác của trải nghiệm. Đem đến một cảm giác hiện diện hoặc tham gia... cho phép bản thân thực sự hòa mình vào trải nghiệm cảm giác đó... bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống, bất kỳ trải nghiệm nào chúng ta có, đều có yếu tố cảm giác. "Sự giác ngộ mời gọi chúng ta từ mọi thứ" là một gợi ý - Đi vào và đắm mình trong sự trực tiếp của cảm giác đó như thế nào. Đó là một thế giới phi nhị nguyên. Không có sự phân chia giữa trải nghiệm và cảm giác, cảm giác và nhận biết về nó. Có một cảm giác và nhận biết về nó ngay tại đó, đúng không? Không có cảm giác nào mà không có nhận biết, mặc dù bạn có thể không chú ý đến nó, có một loại nhận biết diễn ra ở đó. Vậy một phần của thực hành Phật giáo là đi sâu vào thế giới phi nhị nguyên này... thế giới không phân chia của cách mà cảm giác đang diễn ra tự nhiên. Hầu hết chúng ta tự tách mình ra khỏi nó, tách biệt khỏi nó. Chúng ta đánh giá nó, đo lường nó, định nghĩa nó chống lại bản thân mình, nhưng nếu chúng ta thư giãn và đi sâu vào sự trực tiếp của cuộc sống... thì có điều gì đó ở đó mà hạt giống Bồ Đề có thể bắt đầu nảy nở và phát triển.

~ Gil Fronsdal về Phật Tính, 2004

----------------

(một phần khác)... Và khi điều đó được ổn định và xử lý trong thực hành, để đi sâu hơn và đầy đủ hơn vào trải nghiệm của chúng ta, chúng ta cũng phải bằng cách nào đó xử lý [không rõ] rất rất tinh tế, mà các truyền thống gọi là cảm giác của Tôi Là. Rằng Tôi Là. Và nó có thể trông rất vô hại, rất rõ ràng, rằng tôi không phải là bác sĩ, tôi không phải là điều này và tôi không phải là điều kia, tôi không giữ lấy điều đó như là danh tính của tôi. Nhưng bạn biết đấy, tôi là. Tôi nghĩ, vì vậy tôi là. Tôi cảm nhận, vì vậy tôi là. Tôi ý thức, vì vậy tôi là. Có một loại Đại Biểu, một loại Tồn Tại, một loại Là ở đây. Chỉ là một cảm giác hiện diện, và hiện diện đó kiểu như rung động, hiện diện đó kiểu như tự biết... chỉ là một loại cảm giác Là. Và mọi người nói, vâng, cảm giác Là đó chỉ Đang Là, nó phi nhị nguyên. Không có bên ngoài hay bên trong, chỉ là một cảm giác Là. Truyền thống Phật giáo nói rằng nếu bạn muốn đi vào sự trực tiếp của cuộc sống, đi vào trải nghiệm của cuộc sống hoàn toàn, bạn cũng phải đến mức chấp nhận cảm giác tinh tế của Là, và để điều đó tan biến và rơi đi, và sau đó mở ra thế giới giác ngộ, của tự do.

~ Gil Fronsdal về Phật Tính, 2004

"Gil Fronsdal (1954) là một Phật tử đã thực hành Thiền Zen và Vipassana từ những năm 1970, hiện đang là một giáo viên Phật giáo sống ở khu vực Vịnh San Francisco. Ông là giáo viên hướng dẫn của Trung Tâm Thiền Insight (IMC) tại Redwood City, California. Ông là một trong những Phật tử người Mỹ nổi tiếng nhất. Ông có bằng Tiến sĩ về Nghiên cứu Phật giáo từ Đại học Stanford. Các bài giảng Pháp của ông có sẵn trực tuyến chứa thông tin cơ bản về thiền và Phật giáo, cũng như các khái niệm tinh tế của Phật giáo được giải thích ở mức độ người thường." Ông cũng đã nhận được sự truyền pháp từ một viện chủ thiền sư."

Cập nhật năm 2021 với nhiều trích dẫn hơn:

 

Thusness, 2009:

 

"...khoảnh khắc của sự soi sáng trực tiếp và trực giác mà bạn hiểu điều gì đó không thể phủ nhận và không thể lay chuyển -- một niềm tin mạnh mẽ đến mức không ai, thậm chí là Phật, có thể làm bạn lung lay từ sự nhận thức này vì người thực hành đã thấy rõ chân lý của nó. Đó là sự soi sáng trực tiếp và không thể lay chuyển của ‘Bạn’. Đây là sự nhận thức mà một người thực hành phải có để nhận ra Thiền Satori. Bạn sẽ hiểu rõ tại sao lại khó khăn như vậy đối với những người thực hành để từ bỏ 'Tôi Là' này và chấp nhận giáo lý của vô ngã. Thực ra không có sự từ bỏ của 'Nhân chứng' này, mà là sự đào sâu thêm nhận thức để bao gồm phi nhị nguyên, không nền tảng và sự liên kết của bản chất sáng ngời của chúng ta. Như Rob đã nói, "giữ trải nghiệm nhưng tinh chỉnh quan điểm". - Realization and Experience and Non-Dual Experience from Different Perspectives http://www.awakeningtoreality.com/2009/09/realization-and-experience-and-non-dual.html

..........

“[5:24 PM, 4/24/2020] John Tan: Trải nghiệm quan trọng nhất trong Tôi Là là gì? Điều gì phải xảy ra trong Tôi Là? Không có cả Là, chỉ có Tôi... hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có Tôi đúng không?

[5:26 PM, 4/24/2020] Soh Wei Yu: Nhận thức, sự chắc chắn về tồn tại.. vâng chỉ là tĩnh lặng và cảm giác không nghi ngờ về Tôi/Tồn tại

[5:26 PM, 4/24/2020] John Tan: Và tĩnh lặng hoàn toàn chỉ là Tôi là gì?

[5:26 PM, 4/24/2020] Soh Wei Yu: Chỉ Tôi, chỉ hiện diện tự nó

[5:28 PM, 4/24/2020] John Tan: Sự tĩnh lặng này hấp thụ và bao gồm mọi thứ vào chỉ Tôi. Trải nghiệm đó được gọi là gì? Trải nghiệm đó là phi nhị nguyên. Và trong trải nghiệm đó thực ra, không có bên ngoài cũng như bên trong, cũng không có người quan sát hay bị quan sát. Chỉ có sự tĩnh lặng hoàn toàn như Tôi.

[5:31 PM, 4/24/2020] Soh Wei Yu: Ic.. vâng ngay cả Tôi Là cũng là phi nhị nguyên

[5:31 PM, 4/24/2020] John Tan: Đó là giai đoạn đầu tiên của bạn về trải nghiệm phi nhị nguyên. Chúng ta gọi đây là trải nghiệm tư tưởng thuần khiết trong tĩnh lặng. Vương quốc tư tưởng. Nhưng vào lúc đó chúng ta không biết điều đó... chúng ta coi đó là thực tại tối thượng.

[5:33 PM, 4/24/2020] Soh Wei Yu: Vâng… Tôi thấy kỳ lạ vào lúc đó khi bạn nói đó là tư tưởng phi khái niệm. Lol

[5:34 PM, 4/24/2020] John Tan: Vâng

[5:34 PM, 4/24/2020] John Tan: Lol” – Trích từ Differentiating I AM, One Mind, No Mind and Anatta

http://www.awakeningtoreality.com/2018/10/differentiating-i-am-one-mind-no-mind.html

 

 

.....

 

 

"Cảm giác về 'Tự ngã' phải tan biến ở mọi điểm vào và ra. Trong giai đoạn đầu tiên của việc tan biến, sự tan biến của 'Tự ngã' chỉ liên quan đến vương quốc tư tưởng. Điểm vào là ở cấp độ tâm trí. Trải nghiệm là 'Tôi Là'. Có trải nghiệm như vậy, một người thực hành có thể bị choáng ngợp bởi trải nghiệm siêu việt, gắn bó với nó và nhầm lẫn nó là giai đoạn tinh khiết nhất của ý thức, không nhận ra rằng đó chỉ là trạng thái 'vô ngã' liên quan đến vương quốc tư tưởng." - John Tan, một thập kỷ trước

..............

Cập nhật 17/7/2021 với nhiều trích dẫn hơn:

Tuyệt đối khi tách rời khỏi sự chuyển biến là những gì tôi đã chỉ ra là 'Bối cảnh' trong hai bài đăng của tôi gửi cho theprisonergreco.

    84. Về sự thực tuyệt đối? [Skarda 4 của 4]

    Mar 27 2009, 9:15 AM EDT | Bài đăng chỉnh sửa: Mar 27 2009, 9:15 AM EDT

    Xin chào theprisonergreco,

    Đầu tiên là 'bối cảnh' chính xác là gì? Thực ra nó không tồn tại. Nó chỉ là hình ảnh của một trải nghiệm 'phi nhị nguyên' đã qua. Tâm trí nhị nguyên tạo ra một 'bối cảnh' do sự nghèo nàn của cơ chế tư duy nhị nguyên và bản chất của nó. Nó 'không thể' hiểu hoặc hoạt động mà không có thứ gì đó để giữ vững. Trải nghiệm của 'Tôi' là một trải nghiệm phi nhị nguyên hoàn toàn, tiền cảnh.

    Khi chủ thể nền tảng được hiểu là một ảo tưởng, tất cả các hiện tượng chuyển biến tự nhiên hiện ra như là Sự Hiện Diện. Nó giống như tự nhiên 'vipassanic' xuyên suốt. Từ tiếng kêu của máy tính, đến rung động của tàu điện ngầm đang di chuyển, đến cảm giác khi chân chạm đất, tất cả những trải nghiệm này đều rõ ràng như 'Tôi Là'. Sự Hiện Diện vẫn hoàn toàn hiện diện, không có gì bị phủ nhận. :) Vì vậy, 'Tôi Là' giống như bất kỳ trải nghiệm nào khác khi sự chia cắt chủ thể-khách thể biến mất. Không khác gì một âm thanh đang phát sinh. Nó chỉ trở thành một bối cảnh tĩnh như một suy nghĩ hậu tưởng khi xu hướng nhị nguyên và bản chất vẫn còn hoạt động.

    Giai đoạn đầu tiên của việc trải nghiệm nhận thức đối mặt trực tiếp giống như một điểm trên một quả cầu mà bạn gọi đó là trung tâm. Bạn đánh dấu nó.

    Sau đó bạn nhận ra rằng khi bạn đánh dấu các điểm khác trên bề mặt của quả cầu, chúng đều có các đặc điểm giống nhau. Đây là trải nghiệm ban đầu của phi nhị nguyên. Khi sự giác ngộ về Vô Ngã được ổn định, bạn chỉ cần tự do chỉ vào bất kỳ điểm nào trên bề mặt của quả cầu -- tất cả các điểm đều là trung tâm, do đó không có 'trung tâm' duy nhất. 'Trung tâm' không tồn tại: tất cả các điểm đều là trung tâm.

    Sau đó, thực hành chuyển từ 'tập trung' sang 'không cần cố gắng'. Điều đó có nghĩa là, sau cái nhìn sâu sắc phi nhị nguyên ban đầu này, 'bối cảnh' sẽ vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong vài năm do xu hướng tiềm ẩn...

    86. Về sự thực tuyệt đối? [Skarda 4 của 4]

    Mar 27 2009, 11:59 AM EDT | Bài đăng chỉnh sửa: Mar 27 2009, 11:59 AM EDT

    Để chính xác hơn, cái gọi là 'bối cảnh' nhận thức đó là sự xảy ra nguyên sơ. Không có 'bối cảnh' và 'sự xảy ra nguyên sơ'. Trong giai đoạn đầu của phi nhị nguyên, vẫn có nỗ lực thói quen để 'sửa chữa' sự chia cắt tưởng tượng này mà không tồn tại. Nó trưởng thành khi chúng ta nhận ra rằng vô ngã là một dấu ấn, không phải là một giai đoạn; trong nghe, luôn chỉ có âm thanh; trong thấy, luôn chỉ có màu sắc, hình dạng và hình thái; trong suy nghĩ, luôn chỉ có suy nghĩ. Luôn luôn và đã là như vậy. :)

Nhiều người phi nhị nguyên sau khi nhận thức trực giác về Tuyệt đối vẫn giữ chặt lấy Tuyệt đối. Điều này giống như bám chặt vào một điểm trên bề mặt của quả cầu và gọi đó là 'trung tâm duy nhất'. Ngay cả đối với những người Advaitin có sự nhận thức rõ ràng về vô ngã (không có sự chia cắt giữa khách thể và chủ thể), một trải nghiệm tương tự như anatta (sự rỗng không của chủ thể đầu tiên) cũng không tránh khỏi những xu hướng này. Họ tiếp tục chìm đắm vào một Nguồn.

Điều tự nhiên là tham chiếu lại Nguồn khi chúng ta chưa giải tỏa đủ xu hướng tiềm ẩn nhưng nó phải được hiểu đúng về nó là gì. Điều này có cần thiết không và làm sao chúng ta có thể nghỉ ngơi trong Nguồn khi chúng ta không thể xác định vị trí của nó? Nơi nghỉ ngơi đó ở đâu? Tại sao lại chìm đắm vào? Đó chẳng phải là một ảo tưởng khác của tâm trí sao? 'Bối cảnh' chỉ là một khoảnh khắc suy nghĩ để hồi tưởng hoặc một nỗ lực để tái khẳng định Nguồn. Điều này có cần thiết không? Chúng ta có thể cách xa một khoảnh khắc suy nghĩ không? Xu hướng nắm bắt, củng cố trải nghiệm thành một 'trung tâm' là một xu hướng thói quen của tâm trí đang hoạt động. Đó chỉ là một xu hướng nghiệp chướng. Hãy nhận ra điều đó! Đây là những gì tôi muốn nói với Adam về sự khác biệt giữa Một Tâm và Không Tâm.

- John Tan, 2009

- Tánh Không như cái nhìn không có quan điểm và ôm lấy sự chuyển biến http://www.awakeningtoreality.com/2009/04/emptiness-as-viewless-view.html

https://www.facebook.com/groups/AwakeningToReality/posts/5804073129634069/?__cft__[0]=AZWpMDEV218K3H-JyXffWytBU6hfqLg5-jh8jKv_HBTbxGFdfN-mrIlO4UgEm08Q1Z4kENhh1SCwePPimVxSZDHm-eJ0sCm3bCcs24Oz8g6UprasphjhEOSw8RQeTzm5QbFKPS1MGRr8iofZqfwnbNF0Z6UPtC9LAoK6C1QNMzqfkfJg4mHzD8Zg2SSy4Q-YQWI&__tn__=%2CO%2CP-R

    Kevin Schanilec

    Cảm ơn vì đã đăng cuộc trò chuyện của bạn với John Tan. Tôi mới ở đây - cảm ơn vì đã chấp nhận cho tôi tham gia 🙂

    Có vẻ như sự tập trung vào “Tôi Là” là một trong những yếu tố chính phân biệt giữa Phật giáo và cách tiếp cận Advaita/Phi nhị nguyên. Một số giáo viên rất nổi tiếng trong cách tiếp cận sau nói rằng Đức Phật đã dạy việc khám phá và khẳng định “Tôi Là” (được trải nghiệm như là tồn tại, ý thức, hiện diện, v.v.) là những gì sự giác ngộ là tất cả, trong khi Đức Phật dạy rằng đó thực sự là một trong những ảo tưởng sâu sắc hơn của chúng ta. Tôi sẽ mô tả nó như là một sự nhị nguyên rất tinh tế mà không có vẻ là như vậy, và một khi nó biến mất thì rõ ràng rằng đã có một nhị nguyên tồn tại.

    1

         · Trả lời

         · 16m

        Soh Wei Yu

        Admin

        Kevin Schanilec

        Vâng, chào mừng Kevin Schanilec. Tôi đã thích đọc một số bài viết của bạn.

        Về Tôi Là: Quan điểm và mô hình vẫn dựa trên 'nhị nguyên chủ thể/khách thể' và 'tồn tại tự tính' mặc dù có trải nghiệm phi nhị nguyên hoặc chứng thực. Nhưng AtR coi đó cũng là một sự giác ngộ quan trọng, và như nhiều giáo viên trong Thiền, Dzogchen và Mahamudra, thậm chí là Theravada rừng Thái, nó được dạy như một nhận thức hoặc giác ngộ quan trọng ban đầu.

        Hướng dẫn AtR có một số trích dẫn về điều này:

        https://app.box.com/s/157eqgiosuw6xqvs00ibdkmc0r3mu8jg

        "Như John Tan cũng đã nói vào năm 2011:

        “John: 'Tôi Là' là gì

        nó có phải là PCE không? (Soh: PCE = trải nghiệm ý thức thuần túy, xem chú giải ở cuối tài liệu này)

        có cảm xúc không

        có cảm giác không

        có suy nghĩ không

        có sự chia cắt hoặc tĩnh lặng hoàn toàn không?

        trong nghe chỉ có âm thanh, chỉ có sự rõ ràng hoàn toàn, trực tiếp của âm thanh ! Thế 'Tôi Là' là gì?

        Soh Wei Yu: nó là giống nhau

        chỉ là ý thức phi khái niệm thuần túy

        John: có 'tồn tại' không?

        Soh Wei Yu: không, một danh tính tối thượng được tạo ra như một suy nghĩ hậu tưởng

        John: đúng vậy

        đó là sự hiểu lầm sau trải nghiệm đó gây ra sự nhầm lẫn

        trải nghiệm đó tự nó là trải nghiệm ý thức thuần túy

        không có gì là không thuần khiết

        đó là lý do tại sao nó là cảm giác tồn tại thuần túy

        nó chỉ là sai lầm do quan điểm 'sai'

        vậy đó là trải nghiệm ý thức thuần túy trong suy nghĩ.

        không phải là âm thanh, hương vị, cảm giác... v.v.

        PCE (Trải nghiệm Ý thức Thuần túy) là về trải nghiệm trực tiếp và thuần khiết của bất cứ điều gì chúng ta gặp trong thấy, nghe, nếm...

        chất lượng và độ sâu của trải nghiệm trong âm thanh

        trong tiếp xúc

        trong nếm

        trong cảnh quan

        anh ấy có thực sự trải nghiệm sự rõ ràng lấp lánh to lớn trong các giác quan không?

        nếu vậy, điều gì về 'suy nghĩ'?

        khi tất cả các giác quan đều tắt

        cảm giác tồn tại thuần túy như khi các giác quan tắt.

        sau đó với các giác quan mở

        hãy hiểu rõ ràng

        đừng so sánh một cách vô lý mà không có sự hiểu biết rõ ràng”

        Vào năm 2007:

        (9:12 PM) Thusness: bạn không nghĩ rằng "Tôi Là" là giai đoạn thấp của sự giác ngộ đâu

        (9:12 PM) Thusness: trải nghiệm là giống nhau. chỉ có sự rõ ràng. Về mặt nhận thức. Không phải trải nghiệm.

        (9:13 PM) AEN: icic..

        (9:13 PM) Thusness: vì vậy một người đã trải nghiệm "Tôi Là" và phi nhị nguyên là giống nhau. ngoại trừ nhận thức là khác nhau.

        (9:13 PM) AEN: oic

        (9:13 PM) Thusness: phi nhị nguyên là mỗi khoảnh khắc đều có trải nghiệm hiện diện. hoặc nhận thức về mỗi khoảnh khắc trải nghiệm hiện diện. bởi vì điều ngăn cản trải nghiệm đó là ảo tưởng về tự ngã và "Tôi Là" là quan điểm méo mó đó. trải nghiệm là giống nhau thôi.

        (9:15 PM) Thusness: bạn không thấy tôi luôn nói rằng không có gì sai với trải nghiệm đó với longchen, jonls... tôi chỉ nói rằng nó nghiêng về vương quốc tư tưởng. vì vậy đừng phân biệt mà hãy biết vấn đề là gì. Tôi luôn nói đó là sự hiểu lầm về trải nghiệm hiện diện. không phải là trải nghiệm tự nó. nhưng "Tôi Là" ngăn cản chúng ta thấy.

        Vào năm 2009:

        “(10:49 PM) Thusness: bạn biết không về sự miêu tả của hokai và "Tôi Là" là cùng một trải nghiệm?

        (10:50 PM) AEN: người quan sát đúng không

        (10:52 PM) Thusness: không. ý tôi là thực hành shingon của thân, tâm, ngữ hợp nhất.

        (10:53 PM) AEN: oh đó là trải nghiệm tôi là?

        (10:53 PM) Thusness: vâng, ngoại trừ đối tượng thực hành không dựa trên ý thức. cái gì được gọi là tiền cảnh? đó là sự biến mất của bối cảnh và những gì còn lại là nó. tương tự như "Tôi Là" là trải nghiệm không có bối cảnh và trải nghiệm ý thức trực tiếp. đó là lý do tại sao nó chỉ đơn giản là "Tôi-Tôi" hoặc "Tôi Là"

        (10:57 PM) AEN: tôi đã nghe cách mọi người miêu tả ý thức như bối cảnh trở thành tiền cảnh... vì vậy chỉ có ý thức tự nhận biết và đó vẫn là trải nghiệm tôi là

        (10:57 PM) Thusness: đó là lý do tại sao nó được miêu tả như vậy, ý thức tự nhận biết và như chính nó.

        (10:57 PM) AEN: nhưng bạn cũng đã nói rằng người tôi là chìm vào một bối cảnh?

        (10:57 PM) Thusness: vâng

        (10:57 PM) AEN: chìm vào bối cảnh = bối cảnh trở thành tiền cảnh?

        (10:58 PM) Thusness: đó là lý do tại sao tôi nói nó bị hiểu sai. và chúng ta coi đó là tối thượng.

        (10:58 PM) AEN: icic nhưng những gì hokai miêu tả cũng là trải nghiệm phi nhị nguyên phải không

        (10:58 PM) Thusness: tôi đã nói với bạn nhiều lần rằng trải nghiệm là đúng nhưng sự hiểu biết là sai. đó là lý do tại sao nó là một nhận thức và mở mắt trí tuệ. không có gì sai với trải nghiệm của Tôi Là". tôi có nói rằng có gì sai với nó không?

        (10:59 PM) AEN: không

        (10:59 PM) Thusness: ngay cả trong giai đoạn 4 tôi đã nói gì?

        (11:00 PM) AEN: đó là cùng một trải nghiệm ngoại trừ trong âm thanh, thị giác, v.v.

        (11:00 PM) Thusness: âm thanh như trải nghiệm chính xác của "Tôi Là"... như hiện diện.

        (11:00 PM) AEN: icic

        (11:00 PM) Thusness: vâng”

        “"Tôi Là" là một tư tưởng lấp lánh trong samadhi như Tôi-Tôi. Anatta là sự nhận thức về điều đó khi mở rộng cái nhìn sâu sắc đến sáu lối vào và lối ra.” – John Tan, 2018

        Trích từ No Awareness Does Not Mean Non-Existence of Awareness http://www.awakeningtoreality.com/2019/01/no-awareness-does-not-mean-non.html :

        “2010:

        (11:15 PM) Thusness: nhưng hiểu sai là một vấn đề khác

        bạn có thể phủ nhận Nhận Thức không?

        (11:16 PM) Thusness: bạn có thể phủ nhận sự chắc chắn của tồn tại không?

        (11:16 PM) AEN: không

        (11:16 PM) Thusness: thì không có gì sai với nó

        làm sao bạn có thể phủ nhận sự tồn tại của chính mình?

        (11:17 PM) Thusness: làm sao bạn có thể phủ nhận tồn tại ở tất cả

        (11:17 PM) Thusness: không có gì sai khi trải nghiệm trực tiếp mà không có trung gian cảm giác tồn tại thuần túy

        (11:18 PM) Thusness: sau trải nghiệm trực tiếp này, bạn nên tinh chỉnh sự hiểu biết của mình, quan điểm của mình, cái nhìn sâu sắc của mình

        (11:19 PM) Thusness: không phải sau trải nghiệm, lệch khỏi quan điểm đúng, củng cố quan điểm sai của bạn

        (11:19 PM) Thusness: bạn không phủ nhận nhân chứng, bạn tinh chỉnh cái nhìn sâu sắc của nó

        điều gì được gọi là phi nhị nguyên

        (11:19 PM) Thusness: điều gì được gọi là phi khái niệm

        điều gì đang diễn ra tự nhiên

        điều gì là khía cạnh 'phi nhân cách'

        (11:20 PM) Thusness: điều gì là sự sáng ngời.

        (11:20 PM) Thusness: bạn không bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì không thay đổi

        (11:21

        PM) Thusness: ở giai đoạn sau, khi bạn trải nghiệm phi nhị nguyên, vẫn còn xu hướng tập trung vào một bối cảnh... và điều đó sẽ ngăn cản tiến bộ của bạn vào nhận thức trực tiếp về TATA như được miêu tả trong bài viết TATA. ( https://awakeningtoreality.blogspot.com/2010/04/tada.html )

        (11:22 PM) Thusness: và vẫn có các mức độ khác nhau của cường độ ngay cả khi bạn nhận ra đến mức đó.

        (11:23 PM) AEN: phi nhị nguyên?

        (11:23 PM) Thusness: tada (một bài viết) hơn cả phi nhị nguyên... nó là giai đoạn 5-7

        (11:24 PM) AEN: oic..

        (11:24 PM) Thusness: tất cả là về sự tích hợp cái nhìn sâu sắc về anatta và tánh không

        (11:25

        PM) Thusness: sự rõ ràng trong chuyển biến, cảm nhận điều tôi gọi là 'kết cấu và bản chất' của Nhận Thức như hình tướng là rất quan trọng

        sau đó là tánh không

        (11:26 PM) Thusness: sự tích hợp giữa sự sáng ngời và tánh không

        (để tiếp tục)

        APP.BOX.COM

        Box

        Box

             · Trả lời

             · Xóa xem trước

             · 7m

        Soh Wei Yu

        Admin

        (10:45 PM) Thusness: đừng phủ nhận sự Nhận Thức đó nhưng hãy tinh chỉnh quan điểm, điều đó rất quan trọng

        (10:46 PM) Thusness: cho đến nay, bạn đã nhấn mạnh đúng tầm quan trọng của việc chứng kiến

        (10:46 PM) Thusness: không giống như trước đây, bạn đã để lại ấn tượng cho người khác rằng bạn đang phủ nhận sự hiện diện chứng kiến này

        (10:46 PM) Thusness: bạn chỉ phủ nhận sự nhân cách hóa, đối tượng hóa và cụ thể hóa

        (10:47 PM) Thusness: để bạn có thể tiến xa hơn và nhận ra bản chất trống rỗng của chúng ta.

        nhưng đừng luôn đăng những gì tôi nói với bạn trên msn

        (10:48 PM) Thusness: trong thời gian ngắn, tôi sẽ trở thành một loại lãnh tụ giáo phái nào đó

        (10:48 PM) AEN: oic.. lol

        (10:49 PM) Thusness: anatta không phải là nhận thức thông thường. Khi chúng ta có thể đạt đến mức độ minh bạch hoàn toàn, bạn sẽ nhận ra những lợi ích

        (10:50 PM) Thusness: phi khái niệm, rõ ràng, sáng ngời, minh bạch,

        mở rộng, không gian, không suy nghĩ, không địa phương... tất cả những mô tả này trở nên khá vô nghĩa.

        ….

        Bắt đầu phiên: Chủ nhật, ngày 19 tháng 10 năm 2008

        (1:01 PM) Thusness: Đúng vậy

        (1:01 PM) Thusness: Thực hành không phải là phủ nhận cái 'Giác' này (nhận thức)

        (6:11 PM) Thusness: cách bạn giải thích như thể 'không có Nhận Thức'.

        (6:11 PM) Thusness: Mọi người đôi khi hiểu lầm những gì bạn đang cố gắng truyền đạt. nhưng để hiểu đúng cái 'giác' này để nó có thể được trải nghiệm từ mọi khoảnh khắc một cách dễ dàng.

        (1:01 PM) Thusness: Nhưng khi một người thực hành nghe rằng đó không phải là 'Nó', họ ngay lập tức bắt đầu lo lắng vì đó là trạng thái quý giá nhất của họ.

        (1:01 PM) Thusness: Tất cả các giai đoạn được viết đều là về cái 'Giác' này hoặc Nhận Thức.

        (1:01 PM) Thusness: Tuy nhiên, Nhận Thức thực sự là gì thì không được trải nghiệm đúng cách.

        (1:01 PM) Thusness: Vì nó không được trải nghiệm đúng cách, chúng ta nói rằng 'Nhận Thức mà bạn cố gắng giữ' không tồn tại theo cách đó.

        (1:01 PM) Thusness: Điều đó không có nghĩa là không có Nhận Thức.”

---

“William Lam: Nó không mang tính khái niệm.

John Tan: Đúng, nó không mang tính khái niệm. Sự hiện diện không phải là một trải nghiệm khái niệm, nó phải là trực tiếp. Bạn chỉ cần cảm nhận được cảm giác tồn tại thuần túy. Có nghĩa là khi người ta hỏi bạn, trước khi sinh ra, bạn là ai? Bạn chỉ cần chứng thực cái tôi, đó là chính bạn, trực tiếp. Vì vậy, khi bạn lần đầu tiên chứng thực cái tôi đó, bạn rất hạnh phúc, tất nhiên rồi. Khi còn trẻ, lúc đó, bạn chứng thực cái tôi này... nên bạn nghĩ rằng bạn đã giác ngộ, nhưng hành trình vẫn tiếp tục. Đây là lần đầu tiên bạn nếm trải điều gì đó khác biệt. Nó... Nó là trước suy nghĩ, không có suy nghĩ. Tâm trí của bạn hoàn toàn tĩnh lặng. Bạn cảm thấy tĩnh lặng, bạn cảm thấy hiện diện, và bạn biết chính mình. Trước khi sinh ra là Tôi, sau khi sinh ra, cũng là Tôi, 10.000 năm sau vẫn là Tôi, 10.000 năm trước vẫn là Tôi. Vì vậy, bạn chứng thực điều đó, tâm trí của bạn chỉ đơn giản là điều đó và chứng thực sự tồn tại thực sự của bạn, vì vậy bạn không nghi ngờ điều đó. Ở giai đoạn sau…

Kenneth Bok: Sự hiện diện là cái I AM này?

John Tan: Sự hiện diện là cùng một điều với I AM. Sự hiện diện giống như... tất nhiên, người khác có thể không đồng ý, nhưng thực ra họ đang nói về cùng một điều. Cùng một sự chứng thực, cùng một cái gì... ngay cả trong Thiền cũng vẫn là như vậy.

Nhưng ở giai đoạn sau, tôi coi đó chỉ là lĩnh vực tư tưởng. Có nghĩa là, trong sáu, tôi luôn gọi là sáu cửa vào và sáu cửa ra, vì vậy có âm thanh và tất cả những thứ này... Trong thời gian đó, bạn luôn nói rằng tôi không phải là âm thanh, tôi không phải là sự xuất hiện, Tôi là Cái tôi đứng sau tất cả những hiện tượng này, phải không? Vì vậy, âm thanh, cảm giác, tất cả những thứ này đến và đi, suy nghĩ của bạn đến và đi, những điều đó không phải là tôi, đúng không? Đây là Cái tôi cuối cùng. Cái tôi là Cái tôi cuối cùng. Đúng không?

William Lam: Vậy, đó là vô nhị không? Giai đoạn I AM. Nó không mang tính khái niệm, vậy nó có phải là vô nhị không?

John Tan: Nó không mang tính khái niệm. Đúng, nó là vô nhị. Tại sao nó là vô nhị? Tại thời điểm đó, không có nhị nguyên chút nào, tại thời điểm bạn trải nghiệm Cái tôi, bạn không thể có nhị nguyên, bởi vì bạn được chứng thực trực tiếp như NÓ, như cảm giác tồn tại thuần túy này. Vì vậy, nó hoàn toàn là Tôi, không có gì khác, chỉ có Tôi. Không có gì khác, chỉ có Cái tôi. Tôi nghĩ, nhiều người trong các bạn đã trải nghiệm điều này, cái I AM. Vì vậy, có lẽ bạn sẽ đi và thăm tất cả các đạo Hindu, hát cùng họ, thiền định cùng họ, ngủ cùng họ, đúng không? Đó là những ngày trẻ. Tôi ngồi thiền với họ, giờ này qua giờ khác, ngồi thiền, ngồi với họ, ăn với họ, hát cùng họ, đánh trống cùng họ. Bởi vì đây là những gì họ giảng dạy, và bạn thấy nhóm người này, tất cả đều nói cùng một ngôn ngữ.

Vì vậy, trải nghiệm này không phải là trải nghiệm bình thường, đúng không? Ý tôi là, trong khoảng 15 năm của cuộc đời tôi hoặc 17 năm của cuộc đời tôi, lần đầu tiên... khi tôi 17 tuổi, khi bạn lần đầu tiên trải nghiệm điều đó, wow, đó là gì vậy? Vì vậy, nó là điều gì đó khác biệt, nó không mang tính khái niệm, nó là vô nhị, và tất cả những điều này. Nhưng rất khó để trở lại trải nghiệm đó. Rất, rất khó, trừ khi bạn đang thiền định, bởi vì bạn từ chối tương đối, những hiện tượng. Vì vậy, mặc dù họ có thể nói không, không, nó luôn ở bên tôi, vì đó là Cái tôi, đúng không? Nhưng bạn thực sự không lấy lại được sự chứng thực, chỉ là cảm giác tồn tại thuần túy, chỉ là tôi, bởi vì bạn từ chối phần còn lại của những hiện tượng đó, nhưng bạn không biết trong thời gian đó. Chỉ sau anatta, bạn mới nhận ra rằng, khi bạn nghe âm thanh mà không có hậu cảnh, trải nghiệm đó hoàn toàn giống như sự hiện diện. Trải nghiệm I AM. Vì vậy, chỉ sau anatta, khi hậu cảnh biến mất, bạn nhận ra rằng điều này có cùng hương vị như trải nghiệm I AM. Khi bạn không nghe, bạn chỉ đang ở trong những hiện tượng sống động, những hiện tượng rõ ràng ngay bây giờ, đúng không. Trải nghiệm đó cũng là trải nghiệm I AM. Khi bạn thậm chí bây giờ cảm nhận được cảm giác của mình mà không có cảm giác về cái tôi trực tiếp. Trải nghiệm đó hoàn toàn giống như hương vị I AM. Nó là vô nhị. Sau đó, bạn nhận ra, tôi gọi, thực sự, mọi thứ đều là Tâm. Đúng không? Mọi thứ. Vì vậy, trước đó, có một Cái tôi cuối cùng, một hậu cảnh, và bạn từ chối tất cả những hiện tượng tạm thời đó. Sau đó, hậu cảnh đó biến mất, bạn biết không? Và sau đó bạn chỉ là tất cả những hiện tượng này.

William Lam: Bạn là hiện tượng? Bạn là âm thanh? Bạn là…

John Tan: Đúng vậy. Vì vậy, đó là một trải nghiệm. Đó là một trải nghiệm. Vì vậy, sau đó, bạn nhận ra điều gì đó. Bạn nhận ra gì? Bạn nhận ra rằng suốt thời gian qua, chính cái gì đã che giấu bạn. Vì vậy... đối với một người trong trải nghiệm I AM, trải nghiệm hiện diện thuần túy, họ sẽ luôn có một giấc mơ. Họ sẽ nói rằng tôi hy vọng tôi có thể 24/7 luôn ở trong trạng thái đó, đúng không? Vì vậy, khi tôi còn trẻ, 17 tuổi. Nhưng sau 10 năm bạn vẫn đang suy nghĩ. Sau đó, sau 20 năm, bạn nói làm thế nào mà tôi luôn phải thiền định? Bạn luôn tìm thời gian để thiền định, có thể tôi không học cũng thiền, nếu bạn cho tôi một cái hang thời gian trước tôi sẽ chỉ thiền bên trong.

Vì vậy, điều mà bạn luôn mơ ước rằng một ngày nào đó bạn có thể trở thành ý thức thuần túy, chỉ là ý thức thuần túy, sống như ý thức thuần túy, nhưng bạn không bao giờ đạt được điều đó. Và ngay cả khi bạn thiền định, thỉnh thoảng có lẽ bạn có thể có trải nghiệm đại dương. Chỉ sau khi anatta, khi cái tôi đằng sau biến mất, bạn không phải là 24/7, có lẽ hầu hết thời gian thức dậy của bạn, không phải là nhiều trong 24/7, bạn mơ rằng thời gian vẫn còn rất nghiệp, tùy thuộc vào những gì bạn tham gia, kinh doanh, tất cả những điều này. (John mô phỏng giấc mơ) Tại sao vậy, kinh doanh...

Vì vậy, trong trạng thái thức dậy bình thường, bạn không nỗ lực. Có lẽ đó là, trong giai đoạn I AM, những gì bạn nghĩ rằng bạn sẽ đạt được, bạn đạt được sau khi có cái nhìn sâu sắc về anatta. Vì vậy, bạn trở nên rõ ràng, bạn có lẽ đang đi đúng hướng. Nhưng vẫn còn những cái nhìn sâu sắc hơn mà bạn phải trải qua. Khi bạn cố gắng thâm nhập vào... một trong số đó là, tôi cảm thấy rằng tôi trở nên rất vật lý. Tôi chỉ đang kể lại, đi qua trải nghiệm của mình. Có lẽ thời gian đó... bởi vì bạn trải nghiệm tương đối, những hiện tượng trực tiếp. Vì vậy, mọi thứ trở nên rất vật lý. Vì vậy, đó là cách bạn hiểu ý nghĩa, làm thế nào các khái niệm thực sự ảnh hưởng đến bạn. Vậy thì chính xác là gì vật lý? Làm thế nào ý tưởng về vật lý xuất hiện, đúng không? Lúc đó tôi vẫn không biết về tánh không, và tất cả những thứ kiểu này, đối với tôi nó không quan trọng lắm.

Vì vậy, tôi bắt đầu đi vào chính xác là gì vật lý, chính xác là gì vật lý? Cảm giác. Nhưng tại sao cảm giác được gọi là vật lý, và vật lý là gì? Làm thế nào tôi có được ý tưởng về vật lý? Vì vậy, tôi bắt đầu điều tra vào điều này. Rằng, thực sự ngoài điều đó, vẫn còn những điều khác để giải cấu trúc, đó là ý nghĩa... giống như cái tôi, tôi gắn bó với ý nghĩa của cái tôi, và bạn tạo ra một cấu trúc, nó trở thành một sự cụ thể hóa. Cũng vậy, tính vật lý. Vì vậy, bạn giải cấu trúc các khái niệm xung quanh tính vật lý. Đúng không? Vì vậy, khi bạn giải cấu trúc điều đó, bạn bắt đầu nhận ra rằng suốt thời gian qua, chúng ta cố gắng hiểu, ngay cả sau khi trải nghiệm chẳng hạn như anatta và tất cả những điều này... khi chúng ta phân tích và khi chúng ta nghĩ và cố gắng hiểu điều gì đó, chúng ta đang sử dụng các khái niệm khoa học hiện có, logic, logic hàng ngày và tất cả những thứ này để hiểu điều gì đó. Và nó luôn loại trừ ý thức. Ngay cả khi bạn trải nghiệm, bạn có thể dẫn dắt một con đường tâm linh, nhưng khi bạn nghĩ và phân tích điều gì đó, bằng cách nào đó bạn luôn loại trừ ý thức khỏi phương trình hiểu điều gì đó. Khái niệm của bạn luôn rất vật chất. Chúng ta luôn loại trừ ý thức khỏi toàn bộ phương trình."

William Lam: Đúng, tôi hiểu.

John Tan: Đó là lý do tại sao khi bạn bắt đầu giải cấu trúc những khái niệm đó, bạn sẽ nhận ra rằng mọi thứ đều liên quan đến ý thức. Vì vậy, bạn bắt đầu nhận ra rằng ý thức không thể bị loại trừ khỏi phương trình hiểu biết về thực tại. Điều này dẫn đến một cái nhìn sâu sắc sâu sắc hơn về bản chất của thực tại, mà không có sự phân chia giữa vật chất và tinh thần, giữa vật lý và phi vật lý.

William Lam: Điều này giống như cái nhìn sâu sắc về tính không (śūnyatā)?

John Tan: Đúng, chính xác. Bạn bắt đầu nhận ra rằng mọi hiện tượng, dù là vật lý hay tinh thần, đều trống rỗng về sự tồn tại nội tại. Chúng không có tự tính cố định và chỉ xuất hiện do sự phụ thuộc lẫn nhau của các duyên (pratītyasamutpāda). Khi bạn hiểu điều này sâu sắc, bạn sẽ thấy rằng không có sự chia cắt giữa chủ thể và khách thể, giữa người quan sát và vật được quan sát. Tất cả chỉ là sự hiện diện trong sự trống rỗng rực rỡ.

William Lam: Vậy điều này liên quan như thế nào đến giai đoạn I AM?

John Tan: Khi bạn ở giai đoạn I AM, bạn cảm thấy có một sự hiện diện thuần túy, một cảm giác tồn tại không thể chối cãi. Nhưng bạn vẫn còn gắn bó với một cảm giác cái tôi tách biệt, một hậu cảnh của sự tự tồn tại. Sau khi trải nghiệm anatta, bạn nhận ra rằng không có cái tôi tách biệt nào cả, rằng mọi thứ đều là sự hiện diện tự nhiên và không có hậu cảnh nào. Bạn nhận ra rằng sự hiện diện của bạn không khác gì sự hiện diện của tất cả các hiện tượng khác. Đây là một bước tiến lớn trong sự hiểu biết và trải nghiệm của bạn.

William Lam: Tôi hiểu rồi. Vậy làm thế nào để thực hành để đạt được cái nhìn sâu sắc này?

John Tan: Thực hành thiền định và tự quán sát là quan trọng, nhưng bạn cũng cần phải phát triển sự hiểu biết sâu sắc về giáo pháp và tánh không. Hãy chú ý đến từng khoảnh khắc hiện tại, quan sát sự hiện diện của mọi hiện tượng mà không dính mắc vào chúng. Dần dần, bạn sẽ thấy rằng không có sự phân chia giữa bạn và thế giới, rằng tất cả đều là một sự hiện diện trong sự trống rỗng rực rỡ.

William Lam: Cảm ơn bạn, John. Tôi sẽ tiếp tục thực hành và suy ngẫm về những điều bạn đã nói.

John Tan: Không có gì, William. Chúc bạn may mắn trên con đường của mình.

——

John Tan: Khi ý thức trải nghiệm cảm giác thuần túy về “Tôi hiện hữu” và bị choáng ngợp bởi khoảnh khắc không suy nghĩ của Bản ngã, ý thức bám vào trải nghiệm đó như là bản sắc thuần túy nhất của nó. Bằng cách làm như vậy, nó tạo ra một cách tinh vi một 'người quan sát' và không thấy rằng 'Cảm giác Tồn tại Thuần túy' không gì khác ngoài một khía cạnh của ý thức thuần túy liên quan đến lĩnh vực suy nghĩ. Điều này tạo điều kiện nghiệp để ngăn cản trải nghiệm ý thức thuần túy phát sinh từ các đối tượng giác quan khác. Mở rộng nó đến các giác quan khác, có nghe mà không có người nghe và thấy mà không có người thấy - trải nghiệm về Ý thức Âm thanh Thuần túy khác biệt hoàn toàn so với Ý thức Thị giác Thuần túy. Chân thành, nếu chúng ta có thể từ bỏ 'Tôi' và thay thế nó bằng "Tính Không", Ý thức được trải nghiệm như không có địa phương. Không có trạng thái nào thuần khiết hơn trạng thái khác. Tất cả chỉ là Một Vị, sự đa dạng của Sự Hiện diện. - http://www.awakeningtoreality.com/.../mistaken-reality-of...

Bản chất của Phật không phải là "Tôi hiện hữu" AWAKENINGTOREALITY.COM

——

"John Tan: [00:33:09] Chúng tôi gọi đó là sự hiện diện hoặc chúng tôi gọi đó là, um, chúng tôi gọi đó là sự hiện diện. (Diễn giả: đó có phải là I AM?) I AM thực ra là khác nhau. Nó cũng là sự hiện diện. Nó cũng là sự hiện diện. I AM, tùy thuộc vào... Bạn thấy định nghĩa của I AM cũng không. Vì vậy, uh. Không thực sự giống nhau đối với một số người, như Jonavi? Anh ấy thực sự đã viết cho tôi nói rằng cái I AM của anh ấy giống như cục bộ trong đầu. Vì vậy, nó rất cá nhân. Nhưng đó không phải là cái I AM mà chúng ta đang nói về. I AM thực sự là một cái rất uh, như ví dụ, tôi nghĩ, uh. Long Chen (Sim Pern Chong) thực sự đã trải qua. Đó thực sự là bao trùm tất cả. Nó thực sự là những gì chúng tôi gọi là một trải nghiệm vô nhị. Đó thực sự là một cái rất, um. Không có suy nghĩ. Nó chỉ là một cảm giác tồn tại thuần túy. Và nó có thể là một trải nghiệm rất mạnh mẽ. Nó thực sự là một trải nghiệm rất mạnh mẽ. Vì vậy, khi, giả sử khi bạn là. Khi bạn còn rất trẻ. Đặc biệt là khi bạn là ... tuổi của tôi. Khi bạn lần đầu tiên trải nghiệm cái I AM, nó rất khác biệt. Đó là một trải nghiệm rất khác biệt. Chúng tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó trước đây. Vì vậy, um, tôi không biết liệu nó có thể được coi là một trải nghiệm hay không. Um, bởi vì không có suy nghĩ. Nó chỉ là Sự Hiện diện. Nhưng sự hiện diện này rất nhanh chóng. Nó rất nhanh chóng. vâng. Nó thực sự nhanh chóng. Um. Bị hiểu sai do xu hướng nghiệp của chúng ta về việc hiểu điều gì đó theo cách nhị nguyên và theo cách cụ thể. Vì vậy, khi chúng tôi trải nghiệm chúng tôi có trải nghiệm, diễn giải rất khác nhau. Và sự hiểu sai tạo ra một trải nghiệm rất nhị nguyên." - Trích đoạn từ https://docs.google.com/document/d/1MYAVGmj8JD8IAU8rQ7krwFvtGN1PNmaoDNLOCRcCTAw/edit?usp=sharing Bản ghi cuộc họp của AtR (Awakening to Reality), tháng 3 năm 2021

——

"Phiên bắt đầu: Thứ ba, ngày 10 tháng 7, 2007 (11:35 AM) Thusness: X lần trước đã từng nói điều gì đó giống như chúng ta nên 'dựa vào giác' (dựa vào ý thức) và không 'dựa vào tâm' (dựa vào suy nghĩ) vì giác là vĩnh cửu, suy nghĩ là vô thường... điều gì đó như vậy. điều này không đúng. đây là giáo lý của advaita. (11:35 AM) AEN: oic (11:36 AM) Thusness: bây giờ điều khó hiểu nhất trong Phật giáo là điều này. để trải nghiệm sự bất biến không khó. nhưng để trải nghiệm vô thường mà biết tính vô sinh là trí tuệ bát nhã. sẽ là một quan niệm sai lầm khi nghĩ rằng Phật không biết trạng thái của sự bất biến. hoặc khi Đức Phật nói về sự bất biến, đó là đang nói đến một hậu cảnh bất biến. nếu không, tại sao tôi lại nhấn mạnh nhiều như vậy về sự hiểu lầm và sự hiểu sai. Và tất nhiên, đó là sự hiểu lầm rằng tôi chưa trải nghiệm sự bất biến. 🙂 những gì bạn phải biết là phát triển cái nhìn sâu sắc về vô thường và nhận ra tính vô sinh. cái này là trí tuệ bát nhã. để 'thấy' sự tồn tại và nói rằng nó là vô sinh là động lực. khi Đức Phật nói sự tồn tại vĩnh cửu thì không phải là đang nói đến điều đó. để vượt qua động lực, bạn phải có thể khỏa thân trong một khoảng thời gian dài. sau đó trải nghiệm bản chất vô thường, không gán nhãn bất cứ điều gì. con dấu còn quan trọng hơn cả Đức Phật. Ngay cả Đức Phật khi bị hiểu sai cũng trở thành phàm phu. 🙂 Longchen [Sim Pern Chong] đã viết một đoạn rất hay về việc tái sinh trên closinggap.

(11:47 AM) AEN: oh ya tôi đã đọc nó

(11:48 AM) Thusness: đoạn mà anh ấy giải thích câu trả lời của kyo?

(11:50 AM) AEN: ya

(11:50 AM) Thusness: câu trả lời đó rất quan trọng, và nó cũng chứng minh rằng longchen đã nhận ra tầm quan trọng của những hiện tượng tạm thời và năm uẩn là Phật tánh. đã đến lúc nhận ra tính vô sinh. Bạn thấy đấy, cần phải trải qua những giai đoạn như vậy, từ "I AM" đến Non-dual rồi đến isness và sau đó đến những điều cơ bản nhất mà Đức Phật dạy... Bạn có thể thấy điều đó không?

(11:52 AM) AEN: có thể

(11:52 AM) Thusness: bạn càng trải nghiệm, bạn càng thấy được sự thật trong những gì Đức Phật dạy trong những giáo lý cơ bản nhất. Bất cứ điều gì longchen trải nghiệm không phải vì anh ấy đọc những gì Đức Phật dạy, mà vì anh ấy thực sự trải nghiệm nó.

(11:54 AM) AEN: tôi hiểu..”

——

John Tan: Khi ý thức trải nghiệm cảm giác thuần túy về “Tôi hiện hữu” và bị choáng ngợp bởi khoảnh khắc không suy nghĩ của Bản ngã, ý thức bám vào trải nghiệm đó như là bản sắc thuần túy nhất của nó. Bằng cách làm như vậy, nó tạo ra một cách tinh vi một 'người quan sát' và không thấy rằng 'Cảm giác Tồn tại Thuần túy' không gì khác ngoài một khía cạnh của ý thức thuần túy liên quan đến lĩnh vực suy nghĩ. Điều này tạo điều kiện nghiệp để ngăn cản trải nghiệm ý thức thuần túy phát sinh từ các đối tượng giác quan khác. Mở rộng nó đến các giác quan khác, có nghe mà không có người nghe và thấy mà không có người thấy - trải nghiệm về Ý thức Âm thanh Thuần túy khác biệt hoàn toàn so với Ý thức Thị giác Thuần túy. Chân thành, nếu chúng ta có thể từ bỏ 'Tôi' và thay thế nó bằng "Tính Không", Ý thức được trải nghiệm như không có địa phương. Không có trạng thái nào thuần khiết hơn trạng thái khác. Tất cả chỉ là Một Vị, sự đa dạng của Sự Hiện diện.

- http://www.awakeningtoreality.com/.../mistaken-reality-of...

——

"John Tan: [00:33:09] Chúng tôi gọi đó là sự hiện diện hoặc chúng tôi gọi đó là, um, chúng tôi gọi đó là sự hiện diện. (Diễn giả: đó có phải là I AM?) I AM thực ra là khác nhau. Nó cũng là sự hiện diện. Nó cũng là sự hiện diện. I AM, tùy thuộc vào... Bạn thấy định nghĩa của I AM cũng không. Vì vậy, uh. Không thực sự giống nhau đối với một số người, như Jonavi? Anh ấy thực sự đã viết cho tôi nói rằng cái I AM của anh ấy giống như cục bộ trong đầu. Vì vậy, nó rất cá nhân. Nhưng đó không phải là cái I AM mà chúng ta đang nói về. I AM thực sự là một cái rất uh, như ví dụ, tôi nghĩ, uh. Long Chen (Sim Pern Chong) thực sự đã trải qua. Đó thực sự là bao trùm tất cả. Nó thực sự là những gì chúng tôi gọi là một trải nghiệm vô nhị. Đó thực sự là một cái rất, um. Không có suy nghĩ. Nó chỉ là một cảm giác tồn tại thuần túy. Và nó có thể là một trải nghiệm rất mạnh mẽ. Nó thực sự là một trải nghiệm rất mạnh mẽ. Vì vậy, khi, giả sử khi bạn là. Khi bạn còn rất trẻ. Đặc biệt là khi bạn là ... tuổi của tôi. Khi bạn lần đầu tiên trải nghiệm cái I AM, nó rất khác biệt. Đó là một trải nghiệm rất khác biệt. Chúng tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó trước đây. Vì vậy, um, tôi không biết liệu nó có thể được coi là một trải nghiệm hay không. Um, bởi vì không có suy nghĩ. Nó chỉ là Sự Hiện diện. Nhưng sự hiện diện này rất nhanh chóng. Nó rất nhanh chóng. vâng. Nó thực sự nhanh chóng. Um. Bị hiểu sai do xu hướng nghiệp của chúng ta về việc hiểu điều gì đó theo cách nhị nguyên và theo cách cụ thể. Vì vậy, khi chúng tôi trải nghiệm chúng tôi có trải nghiệm, diễn giải rất khác nhau. Và sự hiểu sai tạo ra một trải nghiệm rất nhị nguyên."

- Trích đoạn từ https://docs.google.com/document/d/1MYAVGmj8JD8IAU8rQ7krwFvtGN1PNmaoDNLOCRcCTAw/edit?usp=sharing

——

Phiên bắt đầu: Thứ ba, ngày 10 tháng 7, 2007

(11:35 AM) Thusness: X lần trước đã từng nói điều gì đó giống như chúng ta nên 'dựa vào giác' (dựa vào ý thức) và không 'dựa vào tâm' (dựa vào suy nghĩ) vì giác là vĩnh cửu, suy nghĩ là vô thường... điều gì đó như vậy. điều này không đúng. đây là giáo lý của advaita.

(11:35 AM) AEN: oic

(11:36 AM) Thusness: bây giờ điều khó hiểu nhất trong Phật giáo là điều này. để trải nghiệm sự bất biến không khó. nhưng để trải nghiệm vô thường mà biết tính vô sinh là trí tuệ bát nhã. sẽ là một quan niệm sai lầm khi nghĩ rằng Phật không biết trạng thái của sự bất biến. hoặc khi Đức Phật nói về sự bất biến, đó là đang nói đến một hậu cảnh bất biến. nếu không, tại sao tôi lại nhấn mạnh nhiều như vậy về sự hiểu lầm và sự hiểu sai. Và tất nhiên, đó là sự hiểu lầm rằng tôi chưa trải nghiệm sự bất biến. 🙂 những gì bạn phải biết là phát triển cái nhìn sâu sắc về vô thường và nhận ra tính vô sinh. cái này là trí tuệ bát nhã. để 'thấy' sự tồn tại và nói rằng nó là vô sinh là động lực. khi Đức Phật nói sự tồn tại vĩnh cửu thì không phải là đang nói đến điều đó. để vượt qua động lực, bạn phải có thể khỏa thân trong một khoảng thời gian dài. sau đó trải nghiệm bản chất vô thường, không gán nhãn bất cứ điều gì. con dấu còn quan trọng hơn cả Đức Phật. Ngay cả Đức Phật khi bị hiểu sai cũng trở thành phàm phu. 🙂 Longchen [Sim Pern Chong] đã viết một đoạn rất hay về việc tái sinh trên closinggap.

(11:47 AM) AEN: oh ya tôi đã đọc nó

(11:48 AM) Thusness: đoạn mà anh ấy giải thích câu trả lời của kyo?

(11:50 AM) AEN: ya

(11:50 AM) Thusness: câu trả lời đó rất quan trọng, và nó cũng chứng minh rằng longchen đã nhận ra tầm quan trọng của những hiện tượng tạm thời và năm uẩn là Phật tánh. đã đến lúc nhận ra tính vô sinh. Bạn thấy đấy, cần phải trải qua những giai đoạn như vậy, từ "I AM" đến Non-dual rồi đến isness và sau đó đến những điều cơ bản nhất mà Đức Phật dạy... Bạn có thể thấy điều đó không?

(11:52 AM) AEN: có thể

(11:52 AM) Thusness: bạn càng trải nghiệm, bạn càng thấy được sự thật trong những gì Đức Phật dạy trong những giáo lý cơ bản nhất. Bất cứ điều gì longchen trải nghiệm không phải vì anh ấy đọc những gì Đức Phật dạy, mà vì anh ấy thực sự trải nghiệm nó.

(11:54 AM) AEN: tôi hiểu..”

Cũng xem: 1) Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness/PasserBy

2) Về Anatta (Vô Ngã), Tánh Không, Maha và Tầm Thường, và Sự Hoàn Hảo Tự Nhiên

Cũng xem: 1) Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness/PasserBy ((Vietnamese) Bảy Giai Đoạn Giác Ngộ của Thusness/PasserBy - Thusness/PasserBy's Seven Stages of Enlightenment)

2) Về Anatta (Vô Ngã), Không Tánh, Maha và Thường Tính, và Hoàn Hảo Tự Phát ((Vietnamese) Về Anatta (Không Tự Ngã), Sự Trống Rỗng, Maha và Tính Thường Nhật, và Sự Hoàn Hảo Tự Nhiên - On Anatta (No-Self), Emptiness, Maha and Ordinariness, and Spontaneous Perfection)

3)  (Vietnamese) Không cần danh từ để bắt đầu động từ - No nouns are necessary to initiate verbs

Nếu bạn nhận thấy bất kỳ khu vực nào cần cải thiện trong bản dịch hoặc có đề xuất, vui lòng truy cập trang liên hệ để chia sẻ phản hồi của bạn: Liên Hệ

Nếu bạn muốn có bản dịch cho bất kỳ bài viết nào sau đây, đừng ngần ngại liên hệ với tôi, và tôi sẽ sử dụng ChatGPT để hỗ trợ việc dịch: Liên Hệ


Diễn Giải Sai Lầm Về I AM Như Là Hậu Cảnh

Cũng xem: Pháp Vô Sinh

Nhãn: Anatta, I AMness, John Tan, Non Dual, Self |

0 Responses